Chương 29

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình

Ngũ Chỉ Tiểu Miêu 23-09-2025 21:59:53

Cô ngước mắt lên nhìn bà ta một cái. Mặt nhọn, gò má hóp, trông là biết kiểu người hay chì chiết. "Người lớn? Bà sinh tôi ra hay nuôi tôi lớn mà xưng là bề trên? Dựa vào cái gì bắt tôi đổi? Dựa vào cái mùi mồ hôi chua loét hay cái mặt dày của bà?" "Trời đất! Cái miệng chua như giấm! Cô biết tôi là ai không? Con trai tôi là lính đóng quân ở thành phố đấy, tôi là người thân của quân nhân đó! Cô đối xử với người thân của quân nhân kiểu này à?" Hạ Uyển Ương cười khẩy: "Quân nhân thì sao? Là người thân của quân nhân thì có quyền ức hiếp người khác chắc? Con trai bà ở đơn vị nào, tôi sẽ hỏi thử xem. Để coi bên đó có biết người thân của chiến sĩ của họ ra ngoài đi đâu cũng mang cái mác này để uy hiếp người không? Cái giường này tôi mua vé đàng hoàng, giá còn khác hẳn nhau, bà há miệng đòi đổi là đổi được à? Cái thói oai rởm của bà nên vứt đi là vừa!" Nghe Hạ Uyển Ương dọa sẽ đi hỏi han về con trai mình, Tiền Quế Lan lập tức co rụt cổ lại. Con trai là niềm tự hào cả đời của bà ta lần này bị vợ chồng con trai "mời" về quê cũng đủ để cả làng phải trầm trồ rồi. Nếu thực sự vì bà ta mà khiến con trai gặp rắc rối, e là sau này nó chẳng buồn về nhà nữa! Dù trong lòng có phần lo lắng, nhưng miệng vẫn chưa chịu thua: "Cái con ranh này, đơn vị bộ đội mà cô nói hỏi là hỏi được à? Lông còn chưa mọc đủ đã bày đặt nói chuyện lớn tiếng! Hừ, tôi không thèm chấp cô! Tránh ra, tôi phải leo lên!" Vừa thấy bà ta định cởi giày, Hạ Uyển Ương đã cảnh báo ngay: "Đằng kia có thang, đi mà trèo lên từ đó. Sức khỏe của tôi không tốt, nếu bà dám giẫm lên giường tôi, cái bàn chân thối của bà mà làm tôi khó chịu, bà lo mà trả tiền thuốc men cho tôi đi là vừa!" Tiền Quế Lan liếc cô một cái sắc lẹm, rồi ngoan ngoãn trèo lên giường từ thang bên cạnh. "Thân thể thế mà cũng lanh lẹ lắm. Đúng là có người, cứ thấy có thể chiếm lợi của người khác một chút là ngứa ngáy không chịu nổi!" Hạ Uyển Ương lật sách, vừa đọc vừa lẩm bẩm. Tiền Quế Lan tức đến nghẹn họng, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào. Nhìn con bé này ăn mặc chỉnh tề như thế, ai biết chừng lại là con cháu nhà cán bộ cấp cao thật, nếu bị con trai phát hiện ra thì chết dở! Những người còn lại trong khoang là một cặp vợ chồng khoảng ba mươi tuổi dẫn theo con gái nhỏ, và một cặp ông bà tóc đã bạc phơ.