Chương 47

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình

Ngũ Chỉ Tiểu Miêu 23-09-2025 21:59:52

Lên tới đỉnh, cô bỗng khựng lại trước mặt là hai con hổ, hổ thật, đầu ngẩng cao, Hạ Uyển Ương có thể thấy rõ cái lưỡi đỏ au của chúng. Tâm trạng đang hưng phấn phút chốc biến mất sạch, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Cô vừa định quay đầu bỏ chạy thì một trong hai con hổ đột nhiên nằm lăn ra đất, để lộ cái bụng trắng mịn. Đúng vậy, là nằm ngửa hẳn ra chứ không phải nằm sấp. Hạ Uyển Ương đứng chết trân, không dám cử động. Lúc này, giọng của 007 vang lên trong đầu: "Cô làm ơn đừng quê mùa thế nữa được không? Cô là chủ nhân của không gian này, là người làm chủ tất cả ở đây, cô sợ cái quái gì?" Hạ Uyển Ương phồng má, giọng nũng nịu: "Mày mới là quê mùa! Mày là đồ quê mùa! Mày mà còn nói tao vậy nữa, tao cho mày nghỉ việc luôn!" Quả nhiên, 007 câm nín. Cô rón rén bước lại gần hai con hổ, từ từ ngồi xổm xuống, thử đưa tay chạm vào rồi lại rụt về ngay. Hai con hổ chẳng có phản ứng gì cả. Hạ Uyển Ương thấy vậy thì mạnh dạn hơn, lại gần sờ sờ: "Wow, lông mịn thật đó nha!" "Ơ kìa, còn biết ngáy nữa cơ à?" "Trời ơi, dễ thương muốn xỉu luôn á!" Con hổ còn lại cũng lăn sang một bên. Hạ Uyển Ương đang định chạm tay vào bụng nó thì bị một cái đầu lông xù to tướng hất tay ra. Lúc này cô mới để ý bụng con hổ kia có vẻ khác thường, giống như... giống như đang mang thai? "Ủa, mày có em bé à?" Không ngờ con hổ gật đầu một cái. Hạ Uyển Ương ngồi phịch xuống đất, hai bên tay ôm lấy hai cái đầu to đùng, kẹp chặt dưới nách. Từ xa nhìn lại trông cô buồn cười không chịu được. 007: "..." "Cái tên ngốc 007 nói tao là chủ nhân của chúng máy, vậy tao đặt biệt danh cho hai mày nhé! Mày là Thúy Hoa, còn mày là Đại Bạch! Con của hai mày thì gọi là Tiểu Hổ nha!" Hạ Uyển Ương hớn hở nói. Chơi với hai con hổ một lúc lâu, cô mới lững thững xuống núi. Không ngờ nửa đường lại gặp mấy con khỉ đang ngồi trên một cây lớn, dáng vẻ rất đẹp, đang ngồi nhởn nhơ ăn trái cây. Nghĩ mình là chủ nơi này, Hạ Uyển Ương vênh mặt ra lệnh: "Cho tao một quả!" Chẳng ngờ khỉ thật sự hái một quả rồi ném xuống cho cô. Hạ Uyển Ương sung sướng nhấm nháp quả ngọt, lòng đầy mãn nguyện. Tối nay cô phải đến nhà Trương Thời Dã ăn cơm. Trước khi đi, cô vào biệt thự, lục lại phong bì mà cha đã dúi cho lúc rời nhà. Lấy ra mấy tấm tem thịt và tem vải, cô còn chuẩn bị thêm nửa ký đường đỏ cùng năm quả trứng gà. Chơi với con hổ đến dơ hết cả người, Hạ Uyển Ương lại phải tắm lần nữa. Tắm xong, cô thay một chiếc váy hoa nhí bó eo, cổ bẻ, dài lửng tới mắt cá chân. Tóc được tết lệch sang một bên, đi đôi sandal trắng viền pha lê, để lộ đôi chân trắng nõn nà. Móng chân được cắt gọn, tô sơn hồng nhạt, mười ngón nhỏ nhắn như hạt sen, nhìn vừa xinh vừa đáng yêu. Cô soi mình trong gương, tự khen không biết ngại: "Trời ơi, đẹp quá trời đẹp!" Nựng mình một lúc cho đã, nhìn đồng hồ thì thấy cũng gần đến giờ hẹn. Vừa bước ra cửa đã nghe thấy tiếng Lý Tưởng oang oang vừa gõ cửa vừa gọi: "Uyển Ương ơi, đến nhà đội trưởng Trương ăn cơm thôi! Cả nhóm chờ mỗi chị đó!" Cô khóa cửa, xách theo mấy món đồ chuẩn bị sẵn, rồi theo mọi người đi sang. Trên đường đi, Hạ Uyển Ương tranh thủ quan sát xem ai mang gì. Lý Tưởng xách hai hũ trái cây đóng hộp. Trịnh Vũ với Cố Tu Viễn thì chẳng hiểu kiếm đâu ra một con gà rừng. Hoàng Thần mang chừng nửa ký lương thực thô. Đoạn Tiểu Vũ và Vương Nham góp một túi nhỏ hạt dưa. Trần Kỳ cũng có một túi lạc, tuy không nhiều nhưng vẫn là có lòng. Chỉ có Từ Kiều Kiều và Vương Tĩnh là tay không đến.