Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình
Ngũ Chỉ Tiểu Miêu23-09-2025 21:59:52
Ánh mắt ông ấy đầy thân thiện, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt cười tươi ấy, mọi lo lắng hay gò bó cũng lập tức tan biến, nhường chỗ cho cảm giác an tâm, dễ chịu.
Ông ấy hiểu rõ nỗi vất vả khi rời nhà xuống nông thôn của nhóm thanh niên trí thức. Dù tính cách mỗi người mỗi khác, nhưng ngày đầu tiên đến nơi, ông ấy luôn muốn họ có một bữa cơm no nê, cảm nhận được sự ấm áp như đang ở nhà.
Dì Kiều là mẫu phụ nữ nông thôn thẳng thắn, chân chất. Dẫn theo vài cô con dâu, hết đợt này đến đợt khác bưng đồ ăn lên. Mấy đĩa rau xanh xào dầu heo bóng mỡ, một đĩa to trứng chiên hành tây, món cuối là tô cá kho đậu phụ thơm lừng.
"Đậu phụ này là đổi từ nhà khác, mấy đứa ăn thấy ngon thì mai tự đi đổi cũng được, nhà ông Viên ở cuối thôn đấy. Còn cá là thằng út nhà dì lặn xuống sông bắt, cá tươi lắm, mau ăn đi!"
"Dì Kiều ơi, đừng tất bật nữa, ngồi xuống ăn cùng luôn đi ạ!"
Trên bàn chỉ có đội trưởng, con trai cả và con trai thứ ba, không thấy bóng dáng phụ nữ nào cả.
"Các con cứ ăn tự nhiên, trong bếp bọn dì cũng dọn riêng ra rồi!"
Dì Kiều nói vậy, vừa quay người đã gặp ngay Trương Thời Dã đang từ ngoài bước vào.
"Về rồi à, mau đi rửa tay rồi ăn cơm đi con!"
Trương Thời Dã không nói một lời, cũng chẳng liếc bàn ăn lấy một cái, lặng lẽ ra giếng rửa tay.
Từ lúc anh bước vào, ánh mắt của Hạ Uyển Ương chưa từng rời khỏi người anh. Anh cảm nhận được điều đó, nhưng chỉ có thể giả vờ như không biết. Trong đầu anh vẫn văng vẳng lời cha: "Con bé đó là áng mây trên trời, còn con chỉ là bùn đất dưới chân. Không với tới đâu... không với tới được..."
Cố Tu Viễn cũng để ý thấy ánh mắt ấy. Từ vui mừng ban đầu, dần chuyển sang bối rối, rồi lại buồn bã. Tất cả những biến chuyển ấy, cậu ta đều thu hết vào mắt.
Chỉ là... Cố Tu Viễn thấy khó hiểu. Mới đến ngày đầu tiên mà, hai người họ đã quen nhau từ bao giờ? Chẳng lẽ là tình yêu sét đánh? Mới nhìn nhau một cái đã yêu? Cậu ta không tin nổi!
Trong khi đó, Trịnh Vũ và Lý Tưởng thì ăn uống rất nhiệt tình. Vừa nhai vừa tấm tắc khen: "Dì Kiều nấu ngon thật đấy! Còn ngon hơn mẹ con nấu nữa!"
Hạ Uyển Ương thì gần như không nuốt nổi. Lý Tưởng ngẩng đầu nhìn, hỏi: "Uyển Ương, sao cô không ăn gì hết vậy?"
"Chiều nay tôi có ăn ít đồ vặt rồi, giờ không đói lắm..." Cô cố gắng gượng cười, mà nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Trương Thời Dã rửa tay xong, vào ngồi vào bàn. Ghế của anh cách cô xa như hai đầu thế giới. Cả hai người đều im lặng, mỗi người ôm một nỗi niềm riêng, gượng gạo mà ăn.
Dì Kiều vừa vào trong phòng thì đã nghe thấy tiếng thì thầm của con dâu lớn và con dâu ba:
"Cha đúng là sĩ diện chết đi được, trứng gà với cá ngon như vậy mà đem đãi người ngoài. Còn nhà mình thì phải ăn cơm độn với rau muối."
Con dâu ba hừ nhẹ: "Gạo là của nhà, nhưng nhờ thế mà đội có tiếng tốt, ông ấy mới yên vị ngồi ghế đó được. Đừng nói không có tư tâm nha, không thì sao lại để thằng út làm kế toán đội? Cũng là con đẻ, thế mà chẳng hề công bằng. Trương Thời Kinh nhà tôi không muốn đi thì thôi, cũng không thèm hỏi tôi một câu. Tôi tuy không học hành, nhưng biết đếm số chứ bộ!"
Con dâu hai, Viên Hồng, gõ nhẹ thành bát, ngắt lời: "Thôi ăn đi, ăn còn không kín miệng nổi. Cha mẹ làm gì có lý nào để con dâu chen miệng vào?"