Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình
Ngũ Chỉ Tiểu Miêu23-09-2025 21:59:53
Hạ Uyển Ương không nhịn được bật cười thành tiếng. Tiền Quế Lan liếc sang thấy cô đang cười, bao nhiêu bực tức từ hôm qua lại trào lên, gắt gỏng: "Cười cái gì mà cười? Con nhãi kia, lo chuyện bao đồng vừa thôi!"
"Bà mặt nhọn kia, miệng tôi mọc trên mặt tôi, tôi muốn cười thì cười, muốn nói gì thì nói, bà có quyền gì cấm? Tôi trời sinh đã thích cười, không được à? Ha ha ha!"
"Cô... cô thật là đồ không biết xấu hổ!"
Hạ Uyển Ương đứng dậy, từng bước tiến lại gần: "Tôi không biết xấu hổ? Tôi còn thua xa bà! Nhìn cả người bà chắc chưa đến tám đồng, đi đôi dép hở ngón rách bươm mà còn đòi người ta bồi thường bảy đồng, bà cũng thật biết mặt dày là gì!"
Tiền Quế Lan bị nói trúng tim đen, mặt mày sượng sùng, lập tức ngồi phệt xuống đất, hai tay đập thùm thụp gào lên: "Có còn công lí trên đời này không trời! Giữa ban ngày ban mặt, con nhãi này định bắt nạt chết bà già tôi à! Tội nghiệp con tôi đang trong quân đội bảo vệ Tổ quốc, còn mẹ nó thì bị người ta ức hiếp thế này đây!"
Người cha thấy đám đông tụ lại ngày càng nhiều, liền đứng chắn trước Hạ Uyển Ương, nói:
"Cảm ơn cô, đồng chí, không cần thay chúng tôi ra mặt đâu. Tôi chịu đền vậy, coi như quyên góp cho con em quân đội đi!"
Nhưng Hạ Uyển Ương lại vòng qua người cha, thẳng thừng ngồi bệt xuống đất, nước mắt lưng tròng, giọng ai oán cất lên: "Trời ơi công lý ở đâu? Người nhà quân nhân lợi dụng thân phận để lừa tiền người ta! Làm trẻ con sợ đến phát khóc! Một đôi dép rách mà đòi bảy đồng! Tôi phải đi tố cáo, mọi người làm chứng cho tôi nhé!"
Đám đông bắt đầu xôn xao: "Quá đáng thật! Đôi dép bà ta đi chắc chưa tới một xu, mà đòi tới bảy đồng?"
"Đúng đấy, bảy đồng mua được cả chục đôi mới rồi còn gì! Rõ ràng là muốn bắt nạt người ta!"
"Người thân quân nhân cũng nên biết điều chứ, bộ đội thì đáng kính trọng thật đấy, nhưng sao lại có bà mẹ thế này cơ chứ..."
Đám đông xung quanh vẫn chưa chịu giải tán, ai cũng góp một câu bàn tán rôm rả. Tiền Quế Lan đứng chết trân, trong lòng tức tối không biết trút vào đâu. Con nhãi chết tiệt này rốt cuộc có biết xấu hổ là gì không? Bà già như bà ta ngồi bệt xuống đất khóc còn đỡ, đằng này cô ăn mặc tươm tất, sạch sẽ thẳng thớm thế mà cũng dám ngồi bệt cùng?
Cuối cùng, Tiền Quế Lan chậm rãi đứng dậy, hất cằm nói một câu lấy lệ: "Thôi bỏ đi, tôi là hậu phương có văn hóa, không chấp mấy người. Coi như tôi xui!"