Chương 44

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đi Tìm Lại Vết Chu Sa Của Mình

Ngũ Chỉ Tiểu Miêu 23-09-2025 21:59:52

Ánh mắt Trương Thời Dã thoáng ngẩn ngơ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Chính là cô - người con gái từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của anh! Trong những giấc mơ ấy, cô gầy đến nỗi xương gò má nhô cả lên, khiến người nhìn cũng thấy xót xa. Anh chỉ biết ôm chặt lấy cô, khóc đến nỗi tê tâm liệt phế, không sao kìm lại được. Mỗi lần tỉnh giấc, Trương Thời Dã đều cảm thấy hụt hẫng, đau đớn không tên. Anh chưa từng nghĩ tới, người con gái chỉ tồn tại trong giấc mơ lại có thể thực sự xuất hiện ngay trước mắt mình. Cô như một trò đùa của số phận, hoặc cũng có thể là món quà quý báu mà ông trời ban tặng. Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô. Sống mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc như dao khắc, môi mím chặt. Cuối cùng vẫn là Hạ Uyển Ương lên tiếng trước: "Chào anh, là đội trưởng Trương bảo tôi tới tìm anh lấy giấy nhận lương thực." Vì quá hồi hộp, giọng cô khẽ run khi nói câu ấy. Âm thanh dịu nhẹ, mang theo chất giọng ngọt ngào đặc trưng của thiếu nữ vùng Giang Nam, mềm mại như tơ, dễ dàng khiến người ta xiêu lòng. Giọng nói ấy kết hợp với vẻ đẹp dịu dàng và khí chất thanh tao, quả thực là một sức hút không thể kháng cự."Được." Trương Thời Dã nhanh chóng viết xong giấy, đưa cho Hạ Uyển Ương. Lúc anh chìa tay ra, đầu ngón tay cũng run nhẹ như cô. Hạ Uyển Ương khẽ cười nụ cười tinh quái như một con hồ ly nhỏ vừa trộm được thứ mình thích. Tim Trương Thời Dã đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nụ cười ấy đối với cô chỉ là thoáng qua, nhưng với anh, lại như đòn chí mạng. Người đẹp khi cười lại càng đẹp hơn, chẳng trách Chu Túc cứ nhảy nhót như con nai ngốc suốt mấy hôm nay, hết nói lại khoa tay múa chân để tả lại. Giờ nghĩ lại, Trương Thời Dã thấy Chu Túc còn miêu tả quá nhẹ. "Em là trí thức mới đến hôm nay phải không? Định đi nhận gạo à?" Trương Thời Dã cố kiềm chế cảm xúc trong lòng, hỏi. Hạ Uyển Ương không trả lời ngay, mà nhìn chằm chằm anh một lúc mới nhẹ nhàng nói: "Vâng... nhưng em không xách nổi. Anh... có thể giúp em được không?" Đùa à, khó khăn lắm mới gặp lại, đương nhiên phải tận dụng mọi cơ hội để được ở bên rồi. Trương Thời Dã gật đầu: "Được." Hai người một trước một sau cùng đến nơi nhận lương thực. Trương Hòa Bình nhìn thấy Hạ Uyển Ương đi tới, âm thầm thở dài. Mấy câu vừa nãy của đám trí thức mới, ông ấy đều nghe rõ cả. Vốn nghĩ con trai mình cũng lớn tuổi rồi, có thể giới thiệu cho nó làm quen. Nhưng thân phận cô gái ấy cao như vậy, nhà quê như họ sao với tới nổi! Nhìn càng thấy tiếc. Đứa con trai này kén chọn, mười dặm tám làng chẳng ai lọt mắt. Giờ khó khăn lắm mới có một cô vừa đẹp lại có khí chất thế kia... Ai... "Hạ Tri Thanh, con lấy gạo thô hay gạo trắng? Mua hay mượn?" Trương Hòa Bình hỏi. "Mua. Mười lăm ký gạo trắng, năm ký bột mì." "Được, gạo trắng sáu hào một ký, hai mươi ký là mười hai đồng." Hạ Uyển Ương đưa tiền xong liền quay đầu nhìn Trương Thời Dã đang đứng phía sau. Lúc này, Trương Hòa Bình mới để ý đến con trai mình, hơi nhíu mày: "Sao con lại ở đây?" Trương Thời Dã không trả lời, chỉ im lặng nhấc bao gạo lên, hướng về phía khu ở của trí thức mới. "Chú Trương, con không xách nổi, vừa nãy đến tìm đồng chí Trương xin giấy thuê nhà, tiện nhờ anh ấy giúp một tay."