Nghĩ đến điều gì đó, Trì Cảnh lập tức lao ra khỏi phòng, đá văng cửa phòng bố mẹ, lục tung lên để tìm một miếng ngọc bội.
Trì Cảnh không chút do dự cắn rách ngón trỏ, máu lập tức tuôn ra. Hắn bôi máu lên miếng ngọc bội, một luồng sáng xanh chói mắt lóe lên, trước mắt Trì Cảnh hiện ra một không gian rộng khoảng một trăm mét khối.
Trì Cảnh mừng đến phát cuồng. Là thật!
Hắn thật sự đã trọng sinh về trước tận thế, và dị năng không gian vẫn còn.
Vô số ý nghĩ lướt qua, Trì Cảnh khó mà bình tĩnh lại nổi, chỉ muốn gào lên vài tiếng cho thỏa.
Tiếng đá cửa và lục lọi của hắn đã kinh động đến Trì Lâm, Tôn Hồng Cát và cả bà Vương Trà. Cả ba người vây lại: "Cảnh à, sao thế con?"
Trì Lâm là bố của Trì Cảnh, Tôn Hồng Cát là mẹ hắn, còn Vương Trà là bà nội hắn.
"Cảnh à, bà có hầm thịt cho con, giờ bà bưng lên cho con ăn nhé."
Trì Cảnh hôm nay đi làm về đã thấy đầu đau như búa bổ, cơm cũng chưa ăn đã đi ngủ, bây giờ mới tỉnh.
"Không cần! Bố, mẹ, hai người ra ngoài ngay bây giờ, đến siêu thị gần đây mua gạo, mì, lương thực, càng nhiều càng tốt, chở hết về nhà cho con. Nhớ kỹ, không cần trả đủ tiền, chỉ trả trước một phần tiền cọc thôi, có thể dùng chứng minh thư để thế chấp, tiền cọc trả càng ít càng tốt!"
"Nội, nội lại đây, con có chuyện muốn nói."
Trì Lâm và Tôn Hồng Cát ngơ ngác không hiểu: "Hả?"
Mặt Trì Cảnh đỏ bừng, cơ thể không ngừng thở dốc vì phấn khích, hai mắt trợn trừng như sắp rơi ra ngoài, trông vô cùng đáng sợ.
Hắn quay đầu, đột nhiên phất tay, bàn ghế trong nhà biến mất vào hư không.
Vợ chồng Trì Lâm và bà nội Trì sợ hãi lùi lại liên tục.
Trì Cảnh lại phất tay, bàn ghế lại xuất hiện từ hư không.
Lúc này hắn mới gằn từng chữ: "Về rồi con giải thích sau. Nhớ kỹ, chỉ trả trước một phần tiền cọc, gạo, bột mì, các loại đồ khô, thịt thà, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, chở hết về nhà."
Trì Cảnh là con muộn, Trì Lâm mãi đến năm 30 tuổi mới có được cục cưng cục vàng này, nên cả nhà coi hắn như tròng mắt. Vì vậy, từ nhỏ hắn đã tự cho mình là đúng, tính tình ngang ngược. Sau khi trưởng thành, hắn càng hay quát mắng bố mẹ, nhưng Trì Lâm và Tôn Hồng Cát cũng đã quen.
Bây giờ thấy bộ dạng này của hắn, hai vợ chồng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không dám chần chừ, vội vàng chuẩn bị đi mua sắm.
"Được rồi Cảnh, bố mẹ đi ngay đây. Canh thịt vẫn còn hâm trong bếp, con nhớ ăn nhé."
Trì Cảnh mất kiên nhẫn vẫy tay với họ, lúc này mới quay sang bà nội đang đứng bên cạnh: "Nội lại đây một chút."
Bà nội Trì "Ừ" một tiếng, bước nhanh vào phòng cháu trai.
Trì Cảnh đi thẳng vào vấn đề: "Miếng ngọc bội hình bán nguyệt của bố lai lịch thế nào? Trong nhà ngoài miếng của bố và miếng của chú Trì Bách ra, còn miếng nào khác không?"
Ngọc bội bán nguyệt chính là miếng mà hắn vừa nhỏ máu vào. Giờ nó đã biến mất, chỉ để lại trên cổ tay hắn một vết hằn mờ mờ như bớt.
Đời trước, sau trận mưa lớn, cả nhà họ đã đến nương tựa nhà Trì Bách, cũng chính là chú ruột của hắn.
Trì Bách hồi trẻ có xích mích với gia đình họ, từ đó chuyển lên thành phố sống, hai nhà mười mấy năm không liên lạc. Khi mưa lớn ập đến, căn nhà ở khu Tháp Hà của họ bị ngập chỉ trong vài giờ.
May mà hắn cướp được một chiếc thuyền cao su, lại cực kỳ may mắn gặp được đội cứu hộ. Sau nhiều lần hỏi thăm trắc trở, cuối cùng đội cứu hộ đã đưa họ đến nhà Trì Bách.
Nhìn thấy mẹ già và anh trai ruột toàn thân ướt sũng, lại đang sốt cao, cộng thêm có đội cứu hộ đứng nhìn, Trì Bách dù lòng dạ sắt đá đến đâu cũng không thể không mở cửa cho họ vào.
Hai gia đình cứ thế cùng sống trong căn hộ rộng 180 mét vuông của Trì Bách.
Trì Cảnh phải thừa nhận, lúc đó trong lòng hắn vô cùng ghen tị.
Người chú và người thím này của hắn đều là những người cực kỳ có bản lĩnh, chỉ trong mười mấy năm đã tạo dựng được một gia tài kếch xù. Ngoài căn biệt thự nhỏ trước kia, giờ họ còn mua thêm căn hộ lớn này, trong nhà toàn đồ đạc xa hoa.
Nghĩ đến việc những thứ này cuối cùng sẽ thuộc về con nhỏ Trì Dụ hỗn láo, ngang ngược kia, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bà nội và bố mẹ hắn cũng có cùng suy nghĩ. Trì Bách là người của nhà họ Trì, gia sản lớn như vậy, cuối cùng nếu để lại cho con nhỏ đó, chẳng phải là cho một thằng con rể khác họ hay sao? Tổ tiên có mà tức sống lại.
Là cháu đích tôn duy nhất, những thứ này vốn phải thuộc về Trì Cảnh mới đúng.
Nhưng dù sao cũng là đang ăn nhờ ở đậu, Trì Cảnh đã che giấu rất kỹ suy nghĩ của mình. Cho đến tháng thứ hai của trận mưa, trong một cơ hội tình cờ, hắn đã kích hoạt miếng ngọc bội mà Trì Lâm đưa cho, sở hữu một không gian rộng một trăm mét khối.
Dị bảo tận thế, hắn chính là "khí vận chi tử" của thế giới này! Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Sau khi biết được từ bà nội rằng nửa còn lại của miếng ngọc bội đang ở trong tay Trì Bách, hắn bắt đầu nửa công khai nửa ngấm ngầm thử đủ cách, muốn cướp miếng ngọc bội về.
Kết quả, trong quá trình tranh đoạt, hắn đã vô ý giết chết Trì Bách.
Người thím vốn hiền lành và cô em họ kiêu kỳ lập tức phát điên lên đòi liều mạng với hắn. Để tự vệ, gia đình hắn đã lỡ tay ngộ sát cả hai người họ.
Cuối cùng, sau khi lấy được miếng ngọc bội đó và nhỏ máu kích hoạt lần nữa, không gian một trăm mét khối của hắn lập tức mở rộng gấp trăm lần, biến thành một vạn mét khối.
Chính không gian một vạn mét khối này đã cho họ vốn liếng để tồn tại trong tận thế.
Họ đã vớt được một lượng lớn vật tư trong trận lũ lụt để tích trữ. Khi mọi người không có thức ăn và củi gỗ, hắn vẫn có cả một không gian đầy ắp đồ ăn không bao giờ hết hạn.