Chương 19.2: Những bàn tay vàng

Màn Trời Trực Tiếp Cảnh Báo Tận Thế

Phiên Phiên Vãn Chiếu 02-10-2025 23:20:48

Bùi Nhiên nghe vậy sững sờ một giây, vừa định nói gì đó thì đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến giọng của dì Bùi: "Tiểu Dụ à, dì và Nhiên Nhiên còn phải đi mua đồ, hai đứa lát nữa hẵng nói chuyện tiếp nhé?" Trì Dụ nghĩ cũng phải, lúc này mà mình còn kéo Bùi Nhiên nói chuyện thì thật là không biết điều. Cô vội vàng lễ phép nói một câu xin lỗi với dì Bùi rồi cúp máy. - Bên phía Bùi Nhiên, hai mẹ con vừa về đến nhà, không khí đã không được tốt cho lắm. Bùi Nhiên lấy lại điện thoại, nhìn về phía mẹ mình, giọng có chút trách móc: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Tại sao không cho con nói với Tiểu Dụ? Tiểu Dụ có chuyện gì cũng nói cho con biết, không gian này của con cũng là nhờ có Tiểu Dụ mới có được, cậu ấy còn mua cho chúng ta nhiều vật tư như vậy, mẹ..." Mẹ Bùi mím môi, cúi đầu dọn dẹp số vật tư ra để phân loại, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu thở dài: "Nhiên Nhiên, mẹ không phải không tin Tiểu Dụ, mẹ là không tin bất kỳ ai cả, con hiểu không?" "Bây giờ con đang mang trong mình một bảo vật quan trọng như vậy, con có nghĩ tới không, một khi chuyện này bị lộ ra, để người khác biết được, sẽ gây ra hậu quả gì?" Sau khi tỉnh dậy hôm nay, Bùi Nhiên đột nhiên phát hiện mình có một không gian tùy thân rộng 5x5x5 mét. Trong không gian này, thời gian tĩnh lặng, đồ vật cô để vào trước đó trông như thế nào, thì lúc lấy ra vẫn y như vậy. Bùi Nhiên ngày thường cũng là người hay đọc tiểu thuyết, tự nhiên liếc một cái liền hiểu ra, đây là một không gian có thời gian tĩnh lặng thường thấy trong tiểu thuyết. Nhưng cô không hề có chiếc nhẫn hay ngọc bội gia truyền nào, cũng không làm bất cứ hành động nào có thể kích hoạt đạo cụ tương ứng. Khả năng duy nhất là, không gian tùy thân này đến từ "gói quà chống thiên tai" lúc trước. Mà cô sở dĩ nhận được gói quà đó là vì Trì Dụ đã nhắc nhở cô. Sau khi vô cùng hưng phấn kể chuyện này cho mẹ nghe, cô vừa định gọi điện cho Trì Dụ thì mẹ cô đã lập tức sa sầm mặt, vô cùng nghiêm túc ra lệnh cho cô rằng chuyện này không được nói cho bất kỳ ai. Bao gồm cả Trì Dụ, cả dì út, và càng bao gồm cả bố, ông bà nội, ông bà ngoại của cô. Mẹ Bùi và bố Bùi đã ly hôn từ 12 năm trước, Bùi Nhiên vẫn luôn sống cùng mẹ. Nhưng bố Bùi cũng không hề bạc đãi Bùi Nhiên, ngoài khoản phí nuôi dưỡng 3000 mỗi tháng cho đến khi cô tốt nghiệp đại học đã thỏa thuận lúc ly hôn, vào các dịp lễ tết, ông còn thường xuyên cho cô tiền tiêu vặt, mỗi lần đều là hàng nghìn, hàng vạn. Ông cũng thường xuyên gọi điện quan tâm đến việc học và sức khỏe của cô, đến tham dự các buổi họp phụ huynh, mỗi năm đều dành thời gian đưa cô đi du lịch hai lần. Tuy bố mẹ ly hôn, nhưng trong lòng cô, bố vẫn là bố của mình. Bùi Nhiên không hiểu, mẹ Bùi chỉ sờ đầu cô: "Con gái, đối với mẹ mà nói, con là người quan trọng nhất. Chỉ cần có thể làm con sống sót, mẹ trả giá cái gì cũng được." "Nhưng Trì Dụ thì sao, người quan trọng nhất của con bé chắc chắn là bố mẹ nó, đúng không?" "Dì út của con thì sao, dì út là em ruột của mẹ, là dì ruột của con, nhưng người mà dì ấy quan tâm nhất chắc chắn là hai đứa em họ của con." "Bố con yêu con, điều đó không sai, nhưng ông ấy cũng yêu người vợ hiện tại và con trai của ông ấy. Mà ông bà nội con, đương nhiên cũng sẽ thiên vị bố con và chú con." "Còn ông bà ngoại, từ trước đến nay trong mắt họ cũng chỉ có cậu út của con, bây giờ cũng sẽ chỉ có gia đình cậu út của con thôi." "Nhiên Nhiên, không gian của con tính ra cũng chỉ lớn bằng một căn phòng nhỏ, chứa được bao nhiêu đồ chứ? Nếu chỉ một mình con dùng, đủ cho con ăn cả đời, nhưng nếu có một ngày bị buộc phải lấy ra chia cho họ, thì có thể ăn được bao lâu?" "Huống chi, họ cũng còn có những người khác mà họ quan tâm. Cậu út của con cũng có bố mẹ, mợ út của con cũng có người nhà khác, một gia đình có thể kéo theo mấy gia đình." "Kể cả con chỉ nói cho một mình bố con biết, ông ấy có lẽ tạm thời sẽ không đòi hỏi con làm gì, nhưng nếu một ngày nào đó, con trai của ông ấy sắp chết đói, liệu ông ấy có vì con trai mình mà đến tìm con xin đồ không? Chắc chắn sẽ có. Và đến lúc đó con có thể từ chối không?" "Một khi con không từ chối, người vợ mới của ông ấy cũng sẽ biết." "Con đã cho bố con, chẳng lẽ không thể cho ông bà ngoại, ông bà nội con sao?" "Một khi tin tức bị tiết lộ cho một người trong số họ, cuối cùng những người đến cửa cầu xin giúp đỡ có thể sẽ biến thành mấy chục người." "Rồi sau đó, có thể một ngày nào đó chuyện con có không gian bị người ta lỡ miệng nói ra, con có thể sẽ bị người ta bắt đi, trở thành một kho lương di động, hoặc là bị một kẻ quyền quý nào đó mang đi, đưa lên bàn thí nghiệm... Nếu con xảy ra chuyện, con bảo mẹ sống thế nào?" Nói đến đây, mẹ Bùi không nhịn được mà bật khóc nức nở. Bà chỉ có một đứa con gái này, tưởng tượng đến những chuyện có thể xảy ra với con gái, bà chỉ cảm thấy tim mình như bị ai đó moi ra. Bùi Nhiên không ngốc, nghe xong những lời này đã sớm hiểu ra. Mẹ nói rất đúng, thất phu vô tội, hoài bích có tội. Một khi không gian bị bại lộ, cô dù không chết cũng sẽ gặp phải vô số phiền phức. "Mẹ, mẹ đừng khóc. Con hứa với mẹ, con nhất định sẽ không để người khác biết con có không gian. Con đảm bảo." "Được, được, mẹ tin con. Nhiên Nhiên, mẹ không cầu xin điều gì cả, mẹ cũng chỉ hy vọng con có thể sống sót qua trận thiên tai này." Mẹ Bùi ôm chặt lấy Bùi Nhiên. "Đừng khóc nữa mẹ, chúng ta còn phải ra ngoài, chúng ta còn phải tích trữ thêm nhiều vật tư nữa."