Khu dân cư này là một khu chung cư cũ từ vài thập kỷ trước, họ ở trên tầng 2. Nếu trận thiên tai mưa lớn này là thật, có lẽ ngay ngày đầu tiên nhà họ sẽ bị ngập.
Từ lúc Màn trời xuất hiện đến giờ, tay của Phó Kinh Nghi chưa lúc nào ngừng run, hai hàm răng cũng run đến mức mỏi nhừ. Con trai còn nhỏ như vậy, lúc nãy anh lại không liên lạc được với vợ, bên cạnh không có một ai để thương lượng, anh thực sự lo lắng vô cùng.
May mà, may mà vợ đã đột nhiên trở về.
Tòng Văn là người có tính cách quyết đoán và bình tĩnh, cô nhanh chóng cắt ngang những câu hỏi lo âu của chồng, trầm giọng nói: "Đây là một sức mạnh siêu nhiên, không ai biết nó sinh ra như thế nào. Trong viện đã có thông báo, anh mau thu dọn đồ đạc đi, em sẽ đưa hai bố con đi."
"Đi đâu?" Phó Kinh Nghi ngẩng lên, mắt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng."Trong viện sắp xếp chỗ ở mới cho chúng ta sao?"
"Ừm." Tòng Văn còn chưa kịp cởi giày đã đi thẳng vào phòng chứa đồ lôi vali hành lý ra."Đồ đạc chỉ nhặt những thứ cần thiết thôi, quần áo giữ ấm, tiền bạc tài sản là được. Chúng ta chỉ có mười phút, xe của viện nghiên cứu còn đang đợi ở dưới lầu. Mười phút, nhanh lên."
Phó Kinh Nghi nghe vậy liền luống cuống tay chân đi kéo két sắt, lấy ra những tài sản đã sớm kiểm kê xong, vừa thu dọn vừa hỏi: "Có nói sẽ đưa chúng ta đi đâu không?"
Tòng Văn đã bận rộn cả ngày, lại bị Màn trời đột ngột tấn công, trong viện gần như ngay khi Màn trời kết thúc đã triệu tập đại hội, xong việc lại vội vàng chạy về nhà. Lúc này, mặt mày cô đầy vẻ mệt mỏi, cơ thể cũng có chút đuối sức.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng sợ hãi của chồng, cô vẫn nhẫn nại giải thích một cách ôn hòa: "Yên tâm đi, trong viện đã bảo chúng ta đưa cả người nhà đi, vậy thì chắc chắn là có nơi an toàn rồi. Chỉ là sắp tới, có lẽ em sẽ phải đi một thời gian rất dài mới về nhà được."
Phó Kinh Nghi kinh ngạc, còn chưa kịp lên tiếng, Tòng Văn đã giải thích tiếp:
"Nếu trận mưa ba tháng và tận thế băng hà kéo dài ít nhất ba năm là thật, vậy thì Liên bang sẽ rất nhanh chóng đối mặt với khủng hoảng lương thực. Chúng ta phải nhanh chóng nghiên cứu, tạo ra các giống cây nông nghiệp có thể sống sót trong môi trường tối tăm, nhiệt độ thấp và ẩm ướt."
"Loại môi trường khắc nghiệt này chúng ta chưa bao giờ thí nghiệm mô phỏng qua, khó khăn vô cùng lớn, nhưng không làm không được."
"Liên bang có hơn bốn mươi tỷ dân, mỗi ngày đều cần tiêu hao một lượng lớn thức ăn. Mà thiên tai đến quá nhanh, chúng ta căn bản không có đủ thời gian để di dời toàn bộ lương thực đến nơi an toàn."
"Ước tính thận trọng, ít nhất hơn một nửa số lương thực sẽ bị hủy hoại vì lũ lụt."
Cũng may mà có Màn trời.
Nếu không phải Màn trời cảnh báo kịp thời, e rằng ít nhất 95% lương thực của Liên bang Vĩnh Trạch đều không giữ được. Bây giờ có thể giữ được một nửa, thực ra mọi người đã vô cùng mãn nguyện rồi.
"Dưới tình huống như vậy, nếu Liên bang chỉ dựa vào kho dự trữ thì không thể nuôi sống nhiều người đến thế, chúng ta tất nhiên không thể vượt qua được cửa ải khó khăn này. Vấn đề lương thực cần được giải quyết cấp bách, anh có thể hiểu được không?"
Phó Kinh Nghi vội vàng gật đầu: "Anh hiểu, anh hiểu. Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho A Trạch."
A Trạch đang ngồi chơi bóng trên ghế sô pha, nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu lên, ngây ngô cười với bố mẹ, để lộ ra một hàng răng sữa.
Tòng Văn nhìn nụ cười ngốc nghếch của con trai, lòng chua xót. Cô không kìm được thở dài, ánh mắt nhìn Phó Kinh Nghi cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần: "A Kinh, mấy năm nay thật sự đã vất vả cho anh rồi. Đợi dự án này thành công, em nhất định sẽ xin nghỉ phép nhiều hơn để bù đắp cho hai bố con."
Kết hôn 6 năm, tính ra, số ngày cô ở nhà còn chưa đến hai tháng.
Hướng dẫn sinh viên, nhận đề tài, làm nghiên cứu, sửa báo cáo, họp hành... Thậm chí ba ngày trước khi sinh, cô còn phải bay sang trụ sở Liên Hiệp Quốc để tham gia một hội thảo báo cáo lương thực toàn cầu. Sinh con xong, nghỉ ngơi được nửa tháng, cô lại giao đứa con bé bỏng cho bảo mẫu và chồng, còn mình lại lao vào một vòng bận rộn mới.
Chồng cô vì để chăm sóc con mà đã từ bỏ một công việc tốt, bắt đầu làm một người chồng nội trợ toàn thời gian, chăm lo nhà cửa sạch sẽ, ngăn nắp, nuôi A Trạch trắng trẻo, mập mạp, đáng yêu và ngoan ngoãn.
Cô là một người vợ không làm tròn bổn phận, cũng là một người mẹ không làm tròn bổn phận. Lần đầu tiên con lật, lần đầu tiên con bập bẹ gọi người, lần đầu tiên con chập chững bước đi... cô đều đã bỏ lỡ.
Trong nháy mắt, con trai đã ba tuổi, đã biết qua màn hình hát cho mẹ nghe, kể chuyện cho mẹ nghe.
Phó Kinh Nghi nghe những lời này của vợ, lộ ra một nụ cười có phần e thẹn, giống hệt như lúc hai người còn đang yêu nhau say đắm, gương mặt tràn đầy dịu dàng: "Ngốc ạ, em đây là đang làm việc lớn cho Liên bang mà. Hơn nữa nếu không phải vì em, chúng ta làm gì có được cuộc sống thoải mái như vậy."
Tuy đôi lúc việc chăm con thực sự khiến anh mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, nhưng những lời này của anh cũng là thật tâm.
Tòng Văn tuy bận rộn, nhưng mỗi lần nghỉ phép trở về đều sẽ tự tay làm việc, giúp anh chia sẻ áp lực, cũng vô cùng dịu dàng, chu đáo, luôn ủng hộ, cổ vũ anh tiếp tục sự nghiệp, theo đuổi ước mơ của mình. Hơn nữa thu nhập của cô không thấp, là người nhà của cô, phúc lợi mà họ được hưởng cũng không tồi. Kể cả việc chăm con, trước khi A Trạch 3 tuổi, đều có bảo mẫu hỗ trợ. Có thể nói, rất nhiều áp lực, dù cô không có mặt, nhưng cũng đã san sẻ đi quá nửa. Năm ngoái anh thậm chí còn có thể dành thời gian để mở một buổi triển lãm tranh nhỏ.