Mấy hộ xung quanh đang dọn dẹp đồ đạc nghe thấy động tĩnh cũng đều lắc đầu.
"Tạo nghiệp thật, thằng Bảo Lâm đó cũng thật không phải thứ gì tốt đẹp."
"Nó làm thầu xây dựng một năm ít nhất cũng kiếm được hai mươi vạn, thế mà lại nỡ vứt con gái vào trường tiểu học Thanh Điểu, thì có thể là loại tốt lành gì? Tai họa đến nơi bỏ con là chuyện bình thường."
"Nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải là thấy thêm một người là thêm một miệng ăn sao. Cái thân hình nhỏ bé của con Ái Đệ, một bữa ăn được bao nhiêu cơm chứ? Mấy năm nay, không nói đâu xa, nó ba bốn tuổi đã bắt đầu trông em, làm việc nhà, không có công lao thì cũng có khổ lao, ai."
"Thôi, bây giờ vứt đi cũng tốt, còn hơn là đến tận thế, bị bán bị nấu cũng không chừng. Tôi thấy cô giáo này cũng là người có trách nhiệm, lúc này rồi mà còn kéo cả một xe học sinh đi, đây là đang đưa từng nhà một đấy."
"Đưa từng nhà? Có ích gì chứ, phụ huynh không đến đón thì chẳng phải là mặc định từ bỏ rồi sao. Loạn thế mới thấy lòng người, thời thái bình thì đứa nào đứa nấy thi nhau đẻ, coi con cái là sức lao động. Đến tận thế thì lại chê con cái là gánh nặng."...
Vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu Lý Chiêu Chiêu, nhưng cuối cùng cô chỉ siết chặt nắm tay, không làm gì cả.
Dưới tình huống này, kể cả có tìm được Hồng Bảo Lâm, đưa Ái Đệ qua đó thì đã sao?
Chẳng lẽ hắn sẽ không vứt bỏ con gái mình một lần nữa sao?
Một khi thiếu ăn thiếu mặc đến cùng cực, Ái Đệ bị bán cho những kẻ đổi con cho nhau ăn cũng là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Lý Chiêu Chiêu ngồi xổm xuống trước mặt Hồng Ái Đệ, lau nước mắt trên mặt cô bé, trịnh trọng nói: "Sau này con theo cô, được không? Họ không cần con, cô cần con. Sau này con không cần họ Hồng, cũng không cần tên là Ái Đệ nữa. Con tên là Thiên Ái, được không? Ông trời sẽ yêu thương con, ông trời sẽ phù hộ con khỏe mạnh lớn lên."
Hồng Ái Đệ ngơ ngác nhìn gương mặt dịu dàng của Lý Chiêu Chiêu.
Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ chưa bao giờ đối xử với cô dịu dàng như vậy.
Một lúc lâu sau, cô bé cuối cùng cũng "oa" một tiếng khóc lớn, không ngừng gật đầu.
Lý Chiêu Chiêu trong lòng xót xa, bế Tiểu Thiên Ái lên, đi nhanh về phía chiếc xe.
Không ai biết rằng, thực ra Lý Chiêu Chiêu còn có một cái tên khác, cô thậm chí còn không họ Lý.
Tên của cô đã từng là Phùng Chiêu Đệ.
Đã từng có một người như vậy, bế cô lên và nói với cô rằng, sau này con sẽ không họ Phùng, cũng không cần tên là Chiêu Đệ nữa. Con thích ăn quả mận, vậy thì họ Lý được không?
"Ánh nắng rực rỡ, sau này con tên là Chiêu Chiêu nhé. Con đừng khóc, tin tưởng cô, cả cuộc đời con nhất định sẽ là ấm áp và tươi sáng."
Chìm đắm trong những cảm xúc bi thương, Lý Chiêu Chiêu đang ôm Tiểu Thiên Ái, vào giây phút này cũng không hề ý thức được rằng, Tiểu Thiên Ái được nhà trường nuôi nấng rất tốt đã nặng hơn 50 cân.
Với chiều cao chưa đến 1m6, thân hình chỉ nặng vỏn vẹn 45 cân của cô, thực ra lẽ ra không thể bế nổi Tiểu Thiên Ái.
Nhưng cô lại một tay bế Thiên Ái một cách nhẹ nhàng, tay kia còn thong dong xách theo chiếc túi đựng chăn màn và đồ lặt vặt nặng hơn hai mươi cân của Thiên Ái, không hề tỏ ra chút gắng sức nào mà lên xe.
-
Thành phố Bạch Vân, Hồ Châu. Triệu Ninh nhờ quan hệ thuê được hai văn phòng rộng gần 280 mét vuông.
Vào thời điểm này, nhà ở trong khu dân cư rất khó thuê, diện tích lớn lại càng khó, dù có thì cũng là giá trên trời, quá không đáng.
Cô nhi viện và viện dưỡng lão mà cô thường đến đều có không ít người. Tuy những cơ sở phúc lợi loại này thường sẽ có chính phủ Liên bang ra tay, nhưng cơ sở mà cô thường đến lại ở một huyện nhỏ, địa phương quá xa xôi, thời gian lại gấp gáp, nên cô cũng không mấy lạc quan. Cô cảm thấy, kể cả thành phố Bạch Vân có thành lập căn cứ trú ẩn khẩn cấp, cũng chưa chắc đã lo được cho những người già và trẻ em này.
Cô phải chuẩn bị cả hai phương án.
Triệu Ninh và Hiểu Lệ đã nhờ người quen đặt hàng một lượng lớn vật tư chống lạnh và đệm mềm. Cô ra mắt từ khi còn là một ngôi sao nhí, mười mấy năm qua đã tiếp xúc với vô số công ty thời trang, danh tiếng lại có sẵn, nên việc này tương đối thuận lợi.
Mắt thấy từng bao từng bao áo bông lớn được đưa tới, đồ ăn cũng đã bắt đầu được giao đến, Triệu Ninh lúc này mới thở phào một hơi, không màng hình tượng mà ngồi bệt xuống đất, mở chiếc ba lô mang theo người ra lục lọi.
Hôm qua lúc ra ngoài cô đã mua hai chai nước, hai cái bánh mì, hai hộp sữa, còn có mấy thanh sô-cô-la và mấy quả táo, quả quýt.
Từ tối qua đến giờ, hai chai nước đã uống hết, bánh mì kẹp sữa cũng đã ăn xong, nhưng sô-cô-la thì chưa ăn, có thể lấy ra để ăn tạm.
Tay thò vào trong túi, thứ chạm vào lại không phải là quả táo hay thanh sô-cô-la được gói riêng, mà là cảm giác của một chai nhựa tròn trĩnh.
Triệu Ninh có chút nghi hoặc, lôi ra xem, quả nhiên là một chai nước.
Trong túi của cô thế mà lại còn một chai nước?
Triệu Ninh nhìn về phía bàn làm việc, hai vỏ chai rỗng trên đó cô còn chưa kịp vứt đi. Chẳng lẽ trong túi của cô vốn dĩ có một chai?
Cô cũng không nghĩ nhiều, lại đưa tay vào tìm sô-cô-la.
Lần này thứ chạm vào là cảm giác của một túi ni lông xốp mềm, cô sững sờ, lôi ra xem, lại là loại bánh mì mà cô đã mua ngày hôm qua.
Cái này cô nhớ rất rõ, bánh mì không phải đã ăn hết rồi sao?
Bất chấp cả người mệt mỏi, Triệu Ninh không tin vào mắt mình, trực tiếp kéo cả chiếc ba lô lại, khóa kéo được kéo ra hoàn toàn.
Đồ vật trong túi hiện ra không sót một thứ gì trước mắt cô. Bên trong còn có một chai nước, một cái bánh mì, hai hộp sữa, mấy thanh sô-cô-la và mấy quả táo, quả quýt.