[Các bạn nhỏ trong phòng livestream đừng vội vì trận mưa bão này mà cảm thán nhé, bởi vì so với thảm họa thực sự – tận thế băng hà, thì trận mưa bão này xem ra còn hiền chán. ]
[Ít nhất nó còn để lại một con đường sống cho những người ở nơi đất cao, ở trong khu vực an toàn. ]
[Trận mưa kéo dài ba tháng khiến nhiệt độ ngày càng giảm, lớp mây dày đặc che khuất ánh mặt trời, hành tinh Thụy Á bắt đầu chìm vào giá rét. ]
[Khi nhiệt độ giảm xuống dưới không độ, mưa lớn cuối cùng cũng tạnh – và biến thành bão tuyết. ]
[Cái lạnh thấu xương ập đến, những loài thực vật may mắn sống sót cũng khô héo, dòng lũ hung tàn đóng băng, ngay cả những tòa nhà cao tầng cũng treo đầy băng tuyết. ]
[Mời mọi người xem hình ảnh này, từng lớp bão tuyết chồng chất trên mặt băng cao bằng tòa nhà mười tầng, cả thế giới được bao phủ bởi một màu trắng bạc. Hành tinh xanh ngọc này đã biến thành một hành tinh băng tuyết trắng xóa. ]
[Cực hàn, đói khát, đây mới là thảm họa thực sự!]
Những người còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc mưa bão, khi nghe đến tận thế băng hà, trong mắt đều ngập tràn tuyệt vọng.
Ba tháng mưa lớn đã khiến họ mất nhà cửa, mất hết tài sản, nhiệt độ không khí từ đầu thu đã rơi xuống mức rét đậm cực hàn.
Không có vật tư, không có nhà cửa, không có thiết bị sưởi ấm, làm sao họ có thể sống sót trong thế giới đóng băng này?
Chả trách, chả trách 42 tỷ người dân Thụy Á, chỉ trong vòng 3 năm, đã chết đến mức chỉ còn lại 1 tỷ.
Mặc kệ những người xem Màn trời tuyệt vọng ra sao, giọng của Lâm Gian Lộc vẫn tiếp tục vang lên:
[Và "khí vận chi tử" của thế giới này, nam chính Tiểu Soái, đã chết vào năm thứ ba của tận thế băng hà. Câu chuyện bắt đầu từ lúc anh ta trọng sinh. Sự trọng sinh của anh ấy sẽ mang lại cho bản thân và cho thế giới này một kết cục mới như thế nào?]
Nội dung Màn trời chuyển hướng quá đột ngột, khiến những người đang chìm trong tuyệt vọng ngơ ngác nhìn nhau.
"Cái gì?"Khí vận chi tử" là sao? Trọng sinh là cái gì?"
"Trời ạ, thế giới chúng ta đang sống không phải là một cuốn tiểu thuyết đấy chứ? Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, lúc đầu vị tiên tử đó có nói là thế giới tiểu thuyết mà?"
"Nam chính Tiểu Soái? Đây chẳng phải là kiểu tóm tắt phim trong ba phút hay sao? Tiểu Soái là ai? Nam chính của thế giới này là ai?"
"Có nam chính! Có phải chúng ta có thể tìm thấy anh ta để ôm đùi không? Nam chính có thể cứu chúng ta không?"
"Đừng ngây thơ nữa, mày không nghe tiên tử nói à,"khí vận chi tử" đã chết rồi! Chết vào năm thứ ba của tận thế băng hà đó!"
Đến cả "khí vận chi tử" cũng sẽ chết, vậy những người bình thường như họ phải sống sót thế nào?
Nhân vật chính chết rồi còn có thể trọng sinh, vậy còn họ thì sao? Họ phải làm sao bây giờ?
Lâm Gian Lộc hoàn toàn không biết mấy câu cuối cùng của mình đã gây ra ảnh hưởng to lớn đến mức nào, giọng cô trở nên vui vẻ hơn:
[Nam chính Tiểu Soái của chúng ta đã trọng sinh về ba ngày trước khi thiên tai bắt đầu. Lúc này, anh ấy vừa mới khảo sát xong siêu thị lớn nhất thành phố C, chuẩn bị khởi động kế hoạch mua sắm bằng không đồng của mình. ]
[Về hành động tiếp theo của nam chính Tiểu Soái cũng như thảm cảnh của tận thế băng hà, Tiểu Lộc sẽ kể cho mọi người nghe sau 3 ngày nữa nhé!]
[Video lần này toàn là những cảnh quay hoành tráng, kinh phí đang bốc cháy ngùn ngụt, Tiểu Lộc cũng đang gào thét đây. Các bé cưng trong phòng livestream nhớ bấm thích và lưu lại cho Tiểu Lộc nha! Hẹn gặp lại mọi người sau 3 ngày nữa-. ]
Video đột ngột kết thúc. Một avatar hình chú hươu nhỏ đáng yêu của Lâm Gian Lộc xuất hiện giữa Màn trời, bên cạnh là nút "Theo dõi", phía dưới là các biểu tượng "Thích" và "Lưu lại".
Đây rõ ràng là giao diện mà người dân Thụy Á vẫn thường thấy sau khi một streamer kết thúc buổi phát sóng.
Đây là một streamer đến từ một nền văn minh cao hơn? Một thế giới cao cấp hơn? Hay thật sự là tiên, là thần?
Vài người vẫn còn băn khoăn, nhưng phần lớn không còn tâm trí đâu mà đi tìm hiểu sự thật.
Hai ngày nữa sẽ xảy ra chuyện gì, buổi phát sóng trực tiếp trên Màn trời đã phơi bày một cách trần trụi và đẫm máu trước mắt họ.
Bão tố, mưa lớn, băng giá, tận thế,"khí vận chi tử".
Sau khi xác định Màn trời đã thực sự kết thúc, phần lớn mọi người đều vội vã bắt tay vào công việc chuẩn bị.
-
Dưới một gầm cầu vượt nào đó của Liên bang Vĩnh Trạch, một kẻ lang thang kéo lại tấm chăn rách trên người, vươn tay lên không trung bấm vào nút "Theo dõi".
"Cảm ơn chị tiên nữ nhé, đã cho em biết trước cái chết của mình."
Vừa dứt lời, một luồng sáng trắng lóe lên, và anh ta đột nhiên biến mất khỏi gầm cầu lạnh lẽo.
Tại Đế quốc Thiên Cư xa xôi, một cô bé với bím tóc chỉ thiên ngây thơ vươn tay chạm vào chú hươu nhỏ trên trời. Một dòng chữ hiện ra trước mắt, nhưng cô bé vẫn chưa biết chữ nên chẳng hiểu nó có nghĩa gì.
Trên giường bệnh tại một bệnh viện nhỏ ở Liên bang Vạn Lệ, một bà lão bị liệt toàn thân đã nhìn thấy thảm kịch trên Màn trời qua cửa sổ. Bà mỉm cười lắc đầu, đã thông suốt chuyện sinh tử. Bà khó nhọc bấm "Theo dõi", rồi bấm "Thích" và "Thả tim" cho vị tiên nhân lương thiện. Một dòng chữ hiện lên, và đôi chân bị liệt của bà đột nhiên có cảm giác.
Vào lúc không một ai hay biết, tất cả mọi thứ đang lặng lẽ thay đổi...
-
"Lạnh, lạnh quá, cứu tôi với..."
Bão tuyết ngập trời, gió lớn cuốn theo những bông tuyết to như bàn tay, gào thét càn quét khắp đất trời. Cả thế giới chỉ còn một màu trắng xóa.
Những tòa nhà cao tầng đứng trơ trọi, lưa thưa trên mặt tuyết, trông như những búp măng non nhú lên giữa rừng trúc vào mùa xuân. Nếu có ai nhìn từ trên cao xuống, họ sẽ nhận ra đây vốn là những khu chung cư cao 33 tầng. Nhưng giờ đây, phần lộ ra trên mặt tuyết chỉ còn khoảng mười mấy tầng, mười lăm tầng bên dưới đã bị bão tuyết chôn vùi hoàn toàn.