Chương 12.1: Trật tự sụp đổ

Màn Trời Trực Tiếp Cảnh Báo Tận Thế

Phiên Phiên Vãn Chiếu 02-10-2025 23:20:49

Và họ thì không có bất kỳ nguồn tiếp viện nào trên tàu! Vì vậy, những thứ có trên tàu lúc này chính là toàn bộ vật tư của họ. Cướp được nhiều hơn một chút, họ có thể sẽ sống thêm được một ngày. Sống thêm một ngày, mới có thêm một phần hy vọng chờ được cứu viện. Người đầu tiên bị xô ngã bị thương, vì xấu hổ mà hóa giận, bắt đầu phản công. Sau đó, mọi người từ tranh giành vật tư chuyển sang ẩu đả, máu tươi văng khắp nơi. Mãi cho đến khi tiếng loa phóng thanh "alo, alo" cùng với vài tiếng súng "đoàng, đoàng, đoàng" vang lên, đám đông đang ẩu đả mới dừng lại. Họ chuyển ánh mắt về phía khẩu súng còn đang bốc khói trong tay đội trưởng an ninh, rồi lại nhìn lên chiếc loa phát thanh trên tường. "Thưa các quý hành khách, tôi là Anderson, thuyền trưởng của du thuyền Trân Châu. Vừa rồi tôi đã liên lạc được với trung tâm điều hành. Phía trung tâm sẽ khẩn cấp cử trực thăng đến cứu viện, xin quý vị hãy tạm thời bình tĩnh..." Mọi người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng như điên. Một phụ nữ đang ôm con nhỏ túm lấy cánh tay một nhân viên, gấp gáp hỏi: "Điện đài dùng được à?" Không đợi người kia trả lời, cô ta ôm con đẩy đám đông ra rồi xông về phía phòng thông tin liên lạc. Cô ta không tin trung tâm điều hành lúc này còn thực sự quan tâm đến họ. Cô ta muốn tự cứu mình, cô ta muốn liên lạc với bố, bố cô ta nhất định sẽ cho người đến cứu hai mẹ con. Ngoài cô ta ra, không ít người khác cũng theo bản năng định lao về phía phòng điện đài. Kỹ sư Alia đứng cạnh thuyền trưởng lo lắng hỏi: "Người của trung tâm điều hành thật sự sẽ cử trực thăng đến sao?" Anderson lắc đầu, trầm giọng ra lệnh cho mọi người trong phòng điều khiển hướng về bến cảng gần nhất với tốc độ tối đa, rồi mới trả lời cô: "Tôi cũng không biết." Kể cả trung tâm điều hành có thực sự cử người đến cứu viện... cũng chẳng giải quyết được gì. Biển cả mênh mông vô tận, cho dù máy bay cứu hộ có xuất phát ngay bây giờ, trong vòng hai ngày cũng không thể nào bay từ đất liền ra giữa đại dương rồi quay về được. Đường quá xa. Một khi không đến kịp, lúc đó máy bay trực thăng mới bay được nửa đường thì bão đã ập đến, những người trên máy bay sẽ phải đối mặt với nguy hiểm còn lớn hơn. Dưới cơn bão, máy bay còn nguy hiểm hơn du thuyền. Hơn nữa, đã đến lúc này, liệu những người cứu hộ đó có đến không? Anderson vừa mới xác nhận, Màn trời này không chỉ xuất hiện trên biển, mà là một thần tích đồng bộ trên toàn cầu. Nói cách khác, tất cả mọi người trên thế giới đều đã biết thiên tai sắp đến. Vào thời điểm này, liệu những người trong đội cứu hộ của trung tâm có bỏ lại gia đình, bỏ lại việc tích trữ vật tư và tìm nơi trú ẩn, để liều chết ra giữa đại dương cứu họ không? Đừng ngây thơ nữa. Anderson tự nhận chính mình còn không làm được việc đó, nên cũng không mong người khác có thể làm được. Lúc này, việc duy nhất có thể làm là tự cứu mình. "Thông báo xuống, thu gom toàn bộ thức ăn lại để phân phát thống nhất. Phát áo phao cho tất cả du khách, phổ biến các biện pháp ứng phó với bão trên biển cũng như kiến thức sinh tồn. Đồng thời, sắp xếp một đội thuyền viên, sau khi chuẩn bị khẩn cấp xong, thử ra khơi săn bắt, cố gắng tăng thêm nguồn thức ăn..." "Tất cả hành khách không hợp tác, cướp đoạt vật tư, có thể áp dụng các biện pháp bạo lực trong tình huống khẩn cấp." "Nếu cần thiết, cho phép sử dụng... súng." Alia sững sờ. Anderson quay đầu lại, bình tĩnh hỏi: "Rõ chưa?" "Rõ." - An Thành. Các công chức của thành phố hành động rất nhanh. Màn trời vừa biến mất chưa đầy 15 giây, gần như tất cả mọi người đã có mặt đông đủ, đứng ngay ngắn trong phòng họp. Thẩm An dùng ánh mắt sắc bén lướt qua từng khuôn mặt: "Màn trời vừa rồi mọi người đều đã thấy. Về trận mưa lớn và tận thế băng hà được tiết lộ, mọi người hãy nói xem, các vị nghĩ thế nào." "Tôi cho rằng, việc đầu tiên chúng ta phải làm là nhanh chóng thu gom vật tư trong thành phố, cất vào những nơi an toàn, không bị lũ lụt cuốn trôi hay làm hỏng. Không còn nghi ngờ gì nữa, lương thực sẽ trở thành vật tư quan trọng nhất sau trận mưa." "Con người mới là quan trọng nhất. Các hộ gia đình ở tầng thấp trong thành phố phải được sơ tán trước. Dựa theo Màn trời, mưa lớn sẽ dâng cao đến mười mấy tầng lầu, ít nhất người dân ở dưới tầng 15 đều phải được sơ tán đến các khu vực an toàn khác." "Chỉ có người mà không có vật tư thì sao được? Cầm cự được mấy ngày? Tôi thấy việc cấp bách là phải di dời toàn bộ lương thực trong kho của An Thành đến nơi an toàn, đồng thời nhanh chóng kiểm soát các siêu thị và chợ đầu mối lớn, hạn chế mua bán nghiêm ngặt, đảm bảo chính quyền An Thành có đủ lương thực để cứu tế, đảm bảo mỗi hộ gia đình đều có thể mua được một lượng thức ăn nhất định, đề phòng có người tích trữ hàng hóa, trong khi có người lại không mua được bất cứ thứ gì." An Thành là một trong bảy thành phố lớn của Thanh Châu, có mấy kho lương thực của thành phố. Nếu chỉ tính dân số thành thị, lượng lương thực dự trữ trong kho đủ cho toàn bộ người dân An Thành ăn trong 3 năm. Nhưng vấn đề lớn nhất là không có đủ chỗ lớn để di dời số lương thực này, thời gian cũng không đủ, nhiều nhất chỉ có thể di dời được vật tư của hai kho. Thẩm An thầm tính toán, An Thành có tổng cộng năm kho lương thực, ba cái ở ngoại ô, hai cái khá gần đường quốc lộ. Những kho gần đường quốc lộ có thể ưu tiên di dời, còn những kho lớn ở ngoại ô xa xôi, có lẽ chỉ có thể nhanh chóng thi công niêm phong. Như vậy còn hơn là để lũ lụt cuốn đến làm hỏng hết. Niêm phong lại, ít nhất đợi đến khi kỷ băng hà đến, nước đóng băng rồi, vẫn có thể phá băng để lấy ra.