"Không được, mình phải bảo bố mẹ về ngay."
Trì Dụ vội vàng mở điện thoại, vừa ngước nhìn Màn trời, vừa nói năng lộn xộn: "A lô? Mẹ à? Bố mẹ có thấy Màn trời không?"
[Nhưng vạn vật đều có tính hai mặt. Nhà cao tầng tuy có khả năng chống chọi thiên tai tốt hơn, nhưng cũng tồn tại một điểm yếu chí mạng, đó chính là thiếu hụt vật tư sinh tồn. ]
[Đúng vậy, đã có khán giả bình luận nêu ra vấn đề này. Đó là những người bị mắc kẹt trong các tòa nhà cao tầng, thức ăn sẽ lấy từ đâu ra?]
[Nguồn thực phẩm của con người không ngoài hai loại chính: thực vật và động vật có thể ăn được. ]
[Và trận mưa bão này, đối với loài người là một kiếp nạn, thì đối với các sinh vật khác cũng chẳng phải là không?]
[Chúng ta đã đề cập trước đó, các cửa hàng ven đường đều ngập trong nước lũ. Thực tế không chỉ có các cửa hàng này, mà còn có các loại siêu thị ngầm, nhà kho, nhà xưởng... tất cả đều bị nhấn chìm. Cùng chung số phận là những trang trại và đồng cỏ bạt ngàn. ]
Ống kính máy quay lập tức chuyển từ các tòa nhà cao tầng ra những nông trường ở ngoại thành.
Những cánh đồng trồng trọt dưới cơn mưa tàn khốc gần như bị xóa sổ chỉ trong vòng mười phút.
Tất cả các loại cây trồng ngoài trời đều ngập trong bùn đất, trong nháy mắt đã bị nhấn chìm không thấy tăm hơi.
Những cây ăn quả cao một hai tầng nhà bị bật cả gốc, quả dù còn xanh hay đã chín đều cùng thân cây biến mất trong dòng lũ.
Từng dãy nhà kính bị tốc mái bay đi, những tấm tôn lượn lờ trên không trung rồi rơi mạnh xuống nước. Khung sắt bên trong xiêu vẹo, gãy nát. Những khu nhà kính trồng rau quả thẳng tắp trong phút chốc đã biến thành một biển nước mênh mông.
Các trang trại chăn nuôi cũng chung một cảnh thảm thương.
Những con vịt, con ngỗng biết bơi nổi lềnh bềnh trên mặt nước, bị dòng lũ cuốn đi tan tác. Từng đàn heo trắng hồng béo ú trông khá nổi bật giữa dòng nước vàng đục, chúng ngụp lặn giãy giụa, nhưng thân hình hai ba trăm ký cũng chẳng làm gì được dòng lũ.
Những loài không biết bơi như gà, dê, bò gần như không có khả năng chống cự. Thỉnh thoảng máy quay lướt qua, có thể thấy xác gà trôi nổi lẫn lộn với các loại rác rưởi.
Kết cục của chúng không còn gì phải nghi ngờ, chính là chết chìm trong nước lũ, rồi chìm xuống, phân hủy, và trở thành một đống chất hữu cơ.
Cơn mưa bão là sự tàn phá không phân biệt đối với mọi sinh linh.
Chỉ trong ngày đầu tiên, không biết bao nhiêu sinh mạng đã mất đi, thiệt hại về tài sản trên hành tinh Thụy Á là không thể đong đếm.
Giọng của Lâm Gian Lộc cũng nhuốm màu bi thương, cô nói tiếp:
[Vì vậy, vấn đề đầu tiên mà những người ở nhà cao tầng phải đối mặt chính là thiếu vật tư, bao gồm thức ăn, quần áo, nước uống, thuốc men, và rộng hơn là cả nơi ở.
Tiếp theo, chính là điều không thể tránh khỏi: tranh cãi và tranh đoạt để sinh tồn.
Khi ngày càng nhiều người ở tầng thấp buộc phải di chuyển lên các tầng trên, các bạn nghĩ sao? Những người đang đói khát đó, khi đối mặt với những người đang ở trong căn hộ lớn, đắp chăn ấm, ăn đồ ăn thơm phức, liệu họ có còn giữ được lý trí và sự tôn trọng không?
Không, không thể nào. Cùng với thiên tai ập đến, còn có cả nhân họa. Hai từ "tận thế", chưa bao giờ chỉ dùng để miêu tả hoàn cảnh, mà còn để miêu tả lòng người.
Lòng người băng hoại mới là tận thế thật sự. ]
-
Khi giọng nói của cô gái trên không trung vừa dứt, đám đông đang kinh hoàng sợ hãi trước cảnh mưa bão bỗng im bặt một cách lạ thường.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những ai có khả năng suy nghĩ đều mường tượng ra một cảnh tượng:
Bên ngoài tòa nhà cao tầng là mưa bão dữ dội. Hàng trăm nạn dân đói meo, lạnh cóng đang run rẩy, quần áo ướt sũng, chen chúc nhau trên hành lang. Không có bếp lửa, không có thức ăn, không có nhà vệ sinh. Các loại chất thải hòa cùng nước mưa, bốc mùi nồng nặc trên hành lang kín mít.
Có lẽ họ đã hai ba ngày chưa có gì bỏ vào bụng, có lẽ tay chân họ đã đông cứng vì lạnh, có lẽ người thân của họ đang sốt cao li bì.
Trong khi đó, ở những căn hộ trên tầng cao, dù có mất điện mất nước thì ít nhất vẫn còn chút lương thực dự trữ, vẫn có những căn phòng riêng biệt, có giường ấm nệm êm.
Quan trọng hơn, mỗi căn hộ chỉ có nhiều nhất là sáu bảy người, ít thì chỉ một hai người.
Trong hoàn cảnh chênh lệch về tài nguyên và sức lực như vậy, liệu các tòa nhà cao tầng có thể giữ được sự bình yên không?
Những người dân thành phố đang xem Màn trời không khỏi rùng mình.
Những người đang sống ở tầng cao, khi tưởng tượng ra cảnh đó, không khỏi tự vấn lòng mình: "Mình có dám mở cửa cho những người hàng xóm đang gặp nạn ở hành lang vào nhà mình không?"
Không, họ không dám!
Nghĩ một cách thực tế, cho dù họ có tích trữ trước một lượng lớn vật tư, thì một gia đình mua được bao nhiêu gạo mì chứ? Kể cả có 1000 cân gạo, đủ cho gia đình vài miệng ăn trong bao lâu? Nếu tằn tiện mỗi ngày ăn 1 cân thì cũng chưa đến 3 năm!
Một khi mở cửa, hàng trăm con người đói khát sẽ ùa vào, ai cũng muốn chia phần. Tích trữ bao nhiêu vật tư cũng không đủ cho họ tiêu xài.
Chia cho họ xong, đến lúc hết đồ ăn, chẳng phải chính mình cũng trở thành nạn dân hay sao?
Rồi còn quần áo, chăn màn, chia thế nào? Sau này còn có tận thế băng hà, liệu họ có giữ được chăn ấm áo dày của mình không? Không thể nào!
Cánh cửa này, tuyệt đối không thể mở.
Nhưng nếu mình không mở cửa, liệu những người bên ngoài có buông tha cho mình không?
Họ sẽ không phá cửa xông vào chứ? Sẽ không cướp bóc chứ?
Những hộ gia đình ở tầng cao toát mồ hôi lạnh, vài người phản ứng nhanh lập tức lôi điện thoại ra.
"Bố thằng cu, tình hình này kinh khủng quá, ông gọi ngay cho mấy chỗ bán cửa chống trộm đi. Nhà mình phải lắp thêm một cái cửa nữa. Không, hai cái mới được!"