Chỉ hơn nửa tiếng sau, toàn bộ cửa ga tàu điện ngầm đã biến thành một thác nước cuồn cuộn. Hệ thống điện dưới tầng hầm bị hỏng, đèn đóm chớp tắt liên hồi, trông không khác gì một cảnh trong phim kinh dị.
Toàn bộ nước theo cầu thang chảy xuống từng tầng, rồi đổ dồn về tầng cuối cùng, nơi có đường ray tàu chạy. Chẳng bao lâu, tầng hầm cao năm sáu mét đã ngập sâu hai ba mét nước.
Các hành khách tuyệt vọng bơi lội trong nước, nước mắt nước mũi giàn giụa, tay chân khua khoắng tìm đường bò ra ngoài.
Trong khi đó, những đoàn tàu đang chạy trên đường ray bị ngập nước làm hỏng linh kiện nên kẹt cứng giữa đường. Nước dần dần tràn vào các toa tàu. Bên trong, những hành khách tuyệt vọng cố gắng nhón chân, rướn cổ lên để hít thở chút không khí ít ỏi còn lại. Ai cũng lẩm bẩm cầu nguyện một phép màu, nhưng thứ họ chờ được cuối cùng chỉ là dòng nước nhấn chìm toàn bộ toa tàu...
Cảnh tượng bi thảm khiến người xem không khỏi xót xa.
Dù phần lớn những người đang xem trực tiếp sẽ không đi tàu điện ngầm vào thời điểm đó, nhưng ai nấy đều bị sự khủng hoảng đè nén đến nghẹt thở. Một vài người yếu bóng vía, khi chứng kiến cảnh tượng chúng sinh vật lộn trong tàu điện ngầm, đã không kìm được mà bật khóc nức nở.
Nhưng buổi phát sóng không cho họ một giây phút nào để thở.
Ngay sau đó, hình ảnh chuyển từ nhà ga tàu điện ngầm đã bị nhấn chìm sang các tòa nhà chung cư.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, nước trong thành phố đã dâng cao hơn hai mét. Hơn nữa, lũ quét từ vùng ngoại ô đã phá vỡ các chướng ngại vật, cuốn theo một lượng lớn cát vàng và bùn đất đổ về, khiến mực nước trong thành phố không ngừng dâng lên.
Trong các cửa hàng ven đường, những chủ tiệm và khách hàng không kịp sơ tán, người thì bị nước lũ cuốn đi, người thì phải vật lộn bám vào cây xanh hoặc hàng rào chắn.
Sở cảnh sát và quân đội Liên bang đã khẩn cấp điều động các xuồng cứu hộ để cứu người. Nhưng gió bão quá mạnh đã thổi những chiếc xuồng lật nghiêng ngả, mưa lớn tát vào mặt khiến người ta không mở nổi mắt. Từng chiếc xuồng liên tục bị dòng nước xiết va vào các chướng ngại vật, ngay cả những quân nhân cứu hộ cũng bị rơi xuống nước, biến mất giữa dòng lũ.
[Dưới cơn mưa lớn, những người sống sót đều chạy lên các tòa nhà cao tầng. ]
[Đúng vậy, đối với cư dân thành phố, nhà cao tầng quả thực là một nơi trú ẩn không tồi, ít nhất có thể tạm thời thoát khỏi dòng lũ đang dâng lên và cơn mưa bão. ]
Màn đêm dần buông xuống, nhưng mưa vẫn không ngớt. Chỉ trong một đêm, mực nước trong thành phố đã lên đến giữa tầng hai, cao khoảng bốn đến năm mét.
Những người sống ở tầng một và tầng hai trông vô cùng thảm hại, toàn thân run rẩy. Họ phải lê những bước chân nặng trĩu, bỏ lại toàn bộ tài sản trong nhà, tuyệt vọng trèo lên hành lang các tầng trên để tránh dòng lũ ngày một dâng cao.
Dù mới đầu thu, nhiệt độ vẫn ở mức hơn 20 độ, nhưng mưa lớn đã mang theo cái lạnh cắt da. Người nào người nấy ướt sũng, chỉ có thể ngủ tạm bợ trên hành lang chung cư. Ngoài việc phải lo cái ăn cái ở, không ít người đã bắt đầu bị cảm lạnh...
-
Đám đông xem Màn trời lại một lần nữa sôi sục.
"Toang rồi, nhà tôi ở ngay tầng một! Ông bà tôi chân cẳng yếu, gần như không leo cầu thang được."
"Siêu thị nhà tôi, siêu thị nhà tôi ở tầng hầm B2 của trung tâm thương mại... Bố mẹ tôi lại hay ở lại đó. Trời ơi, đây là ông trời muốn tuyệt đường sống nhà tôi sao?"
"Con trai, cái căn hộ 2809 ở tòa Phương Hoa 1 mà con chấm hôm trước ấy, gọi ngay cho môi giới mua luôn đi! Nhanh lên!"
Có người nhanh tay nhanh chân, lập tức cầm điện thoại gọi cho người nhà di dời khỏi các tầng thấp.
Có người dứt khoát, quyết định vung tiền để mua ngay một nơi trú ẩn an toàn.
Tất nhiên, cũng có những người bán tín bán nghi, vẫn luôn hoài nghi về cái Màn trời này. Đặc biệt là sau khi xem đến đây, họ càng cảm thấy đây giống một chiêu trò quảng cáo cao cấp.
"Ban đầu tôi cũng suýt tin là có thần linh cảnh báo thiên tai thật đấy. Nhưng xem đến đoạn này, sao tôi cứ thấy nó giống quảng cáo bất động sản thế nhỉ?"
"Tôi cũng thấy vậy, bỏ đống tiền ra làm quảng cáo để dụ mọi người mua nhà cao tầng chứ gì? Quảng cáo thì được, nhưng gieo rắc nỗi sợ hãi thế này thì có phải là quá thất đức không?"
"Không chỉ dụ mua nhà cao tầng đâu, còn muốn kích cầu tiêu dùng, xúi người ta mua thật nhiều đồ về tích trữ nữa chứ. Sao nào, Liên bang của chúng ta nghèo đến mức phải dùng thủ đoạn vô liêm sỉ này để ép dân tiêu tiền à? Dân thường chúng tôi kiếm được đồng tiền đâu có dễ."
Hai phe, một bên tin tưởng Màn trời tuyệt đối và một bên hoài nghi chỉ trích, bắt đầu coi thường lẫn nhau, ai cũng cho rằng đối phương là đồ ngốc.
Bùi Nhiên nhìn sang Trì Dụ, tay xoa xoa lồng ngực đang đập thình thịch, lo lắng nói: "Tiểu Dụ, có phải bố mẹ cậu vẫn đang đi công tác ở thủ đô không? Cậu nói là ngày kia họ mới bay về đúng không? Với lại nhìn nước dâng cao thế kia, nhà cậu dù là biệt thự lưng chừng núi cũng chưa chắc đã trụ được."
Trì Dụ cũng bị những hình ảnh trong buổi phát sóng làm cho toàn thân run rẩy, một lúc lâu sau mới nói: "Vấn đề không chỉ là nước có ngập được lên không, mà còn là núi Thủy Cảnh có bị sạt lở đất đá hay không nữa."
Gia đình Trì Dụ kinh doanh nhà kính trồng rau quả, có đầu tư ở nhiều nơi nên gia cảnh cũng khá giả, cả nhà sống trong một căn biệt thự nhỏ dưới chân núi Thủy Cảnh.
Lần này bố mẹ Trì Dụ đến thủ đô để học hỏi kỹ thuật mới. Lúc ăn tối, cô vừa nhận được điện thoại của họ, nói rằng ngày 11 mới về, dặn cô mấy ngày này đừng chơi bời quá trớn, cấm thức đêm chơi game. Chuyện này còn bị Bùi Nhiên trêu chọc một hồi lâu.