"Còn chuyện siêu thị, đừng lo, bố vẫn còn ở An Thành đây. Con nghe lời, lấy hộ chiếu rồi về ngay, hành lý cứ bỏ lại đó."
Chung Linh vội vàng đồng ý.
Vứt lại mọi thứ trên bãi cát, Chung Linh cùng bạn bè chạy thẳng về khách sạn. Phải nhanh chóng về khách sạn, lấy hộ chiếu, rồi bắt xe ra sân bay.
Chung Linh nhớ lại bóng người cao lớn lướt qua trên màn ảnh, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ phẫn nộ.
Cái gì mà "khí vận chi tử", cái gì mà nam chính, hóa ra lại là một kẻ mạt hạng như vậy! Biết tin tận thế mà không báo cho chính phủ, không giúp mọi người chạy nạn thì thôi, lại còn nghĩ đến chuyện vơ vét, bắt nạt những người dân thường không biết gì như họ!
Thật không thể chấp nhận được!
Dám mơ tưởng đến siêu thị nhà mình à!
Mày mà dám đến, tao nhất định sẽ cho mày một trận!
-
Thị trưởng Thẩm An nghe đoạn nói về "khí vận chi tử" thì không khỏi nhíu mày.
Tuy là thị trưởng, nhưng bà đã ngoài năm mươi, không quá quen thuộc với văn hóa của giới trẻ hiện nay.
Thư ký Đặng Nghệ bên cạnh nhanh chóng giải thích cho bà.
Thẩm An kinh ngạc, vội nói: "Thông báo xuống ngay, lệnh cho các sở cảnh sát tăng cường tuần tra, phòng vệ tại các siêu thị lớn trong thành phố, 24 giờ không được rời vị trí, đảm bảo toàn bộ hệ thống camera giám sát hoạt động bình thường."
"Phải bảo vệ thật tốt nguồn lương thực sinh tồn của người dân sau thiên tai!"
"Công tác giám sát các khu chợ lớn cũng phải làm tốt, đề phòng gã nam chính Tiểu Soái này sau khi thất bại ở siêu thị sẽ chuyển mục tiêu, vơ vét các cửa hàng khác."
Ai cũng biết, một khi thiên tai thật sự ập đến, thức ăn chính là tài nguyên khan hiếm nhất.
Thẩm An khẽ gõ ngón trỏ lên lan can, suy nghĩ một lát rồi lại nói: "Còn một điểm nữa, gã nam chính Tiểu Soái này muốn "mua sắm bằng không đồng" thì tiền đề chắc chắn là hắn phải có một loại siêu năng lực nào đó."
Theo lời giải thích của Đặng Nghệ,"mua sắm bằng không đồng" ở một siêu thị tức là lấy trộm một lượng lớn vật tư.
Vậy thì lại nảy sinh một vấn đề khác. Các siêu thị lớn ở An Thành đều nằm trên những con phố sầm uất, làm thế nào mà nam chính Tiểu Soái có thể một mình qua mặt tất cả mọi người, chuyển một lượng lớn vật tư đi đâu được?
Bất kể là "khí vận chi tử", trọng sinh, hay Màn trời, đều là những sự việc khoa học không thể giải thích. Thẩm An cảm thấy, trên người gã nam chính Tiểu Soái này chắc chắn còn có bí mật!
Thiên tai mang tính toàn cầu, nam chính Tiểu Soái rất có thể chính là mấu chốt để phá giải tình thế.
"Chúng ta phải nhanh chóng tìm được nam chính Tiểu Soái. Thông báo xuống, lấy danh nghĩa chính phủ Liên bang, tìm kiếm sự hợp tác từ anh ta."
Thẩm An thở dài: "Hy vọng anh ta có thể chủ động liên lạc với chúng ta."
Nếu gã nam chính Tiểu Soái này lựa chọn lẩn trốn, vậy thì chính phủ có thể sẽ phải áp dụng các biện pháp truy tìm cưỡng chế.
Những người theo dõi sát sao nam chính Tiểu Soái không chỉ có phía chính phủ Liên bang.
-
Trên một tòa nhà chọc trời hoành tráng ở Lệ Thành, một người đàn ông trung niên mặc vest đen, sắc mặt nặng nề, phất tay với mấy người trợ lý bên cạnh.
"Ngoài việc chuẩn bị phòng an toàn và tích trữ vật tư ra, phải tìm bằng được gã tự xưng là nam chính Tiểu Soái này. Trên người hắn, có thể có bí mật về việc hồi sinh và năng lực giúp hắn "mua sắm bằng không đồng"."
Vài người trợ lý cúi đầu tuân lệnh rồi nhanh chóng lui ra. Mặc dù đã biết tận thế sắp đến, họ cũng không rời bỏ cấp trên của mình. Vài người trợ lý, hay nói đúng hơn là phần lớn ban lãnh đạo cấp trung và cao của tập đoàn y tế Phi Nguyên đều hiểu rất rõ, bám trụ theo tập đoàn mới là con đường sống duy nhất của họ trong tận thế.
Hạ Phi, người nắm quyền cao nhất của y tế Phi Nguyên, đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn xuống thành phố xe cộ như nước dưới tòa nhà 88 tầng, ánh mắt tràn đầy tham vọng.
-
Trong một phòng thí nghiệm ở thủ đô, một người đàn ông mặc áo blouse trắng, trông rất nho nhã đẩy gọng kính vàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
"Trọng sinh?"
Hai từ vô cùng đơn giản, nhưng qua miệng hắn lại mang một vẻ quyến rũ chết người.
Một đồng nghiệp bên cạnh nhìn sang, thái dương giật giật: "Ninh Yến, không lẽ cậu..."
Ninh Yến, người được mệnh danh là thiên tài điên, liếm môi, nụ cười càng sâu hơn: "An Nhược, cậu không thấy người này rất thú vị sao? Hắn thế mà lại có thể trọng sinh đấy."
Hắn, Ninh Yến, thích nhất là thí nghiệm trên cơ thể người.
Con người có thể nói dối, nhưng từng mạch máu, từng giọt máu, từng thớ thịt trên cơ thể thì đều thành thật.
-
Tại một căn phòng chật chội trong tòa nhà số 17 của Cục Thời-Không Xuyên Việt, Tổ Tiểu Thuyết.
Sau khi kết thúc buổi phát sóng, Lâm Lộc xoa xoa bả vai đau nhức, thở phào nhẹ nhõm.
Công việc ở kênh tiểu thuyết thảm họa của họ trước giờ luôn rất nhàn hạ.
Không thể so sánh với các kênh hàng đầu như kênh xuyên không, kênh cung đấu được. Tác phẩm thuộc thể loại thảm họa trước nay không nhiều, công việc phân bổ đến mỗi người lại càng ít, trước đây mỗi tháng cắt ghép nhiều nhất hai video là hết việc.
Lượng công việc ít đồng nghĩa với thù lao ít, phản hồi sau khi video được chiếu cũng ít, và phần trăm hoa hồng nhận được gần như bằng không.
Mắt thấy đồng nghiệp người thì từ chức, người thì chuyển bộ phận, cả tổ giờ chỉ còn lại chưa đến năm người.
Nhưng cũng không thể trách họ được. Nhân viên ở kênh xuyên không ai nấy đều ở nhà lầu, đi siêu xe, thỉnh thoảng lại đi du lịch một chuyến. Còn họ thì sao? Vẫn ở trong ký túc xá công nhân chật chội, số tinh tệ nhận được mỗi tháng về cơ bản chỉ đủ để lo ăn mặc.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, cũng là lẽ thường.
May mà gần đây không khí có chút thay đổi, thị trường bắt đầu thịnh hành thể loại văn tận thế.