Chương 4.2: Thần minh hiển linh

Màn Trời Trực Tiếp Cảnh Báo Tận Thế

Phiên Phiên Vãn Chiếu 02-10-2025 23:20:50

Trời tối đối với chúng chẳng phải chuyện gì to tát. Lớn lên ở nông thôn, chúng chẳng hề sợ bóng tối. Cầm đèn pin, nhóm lửa nướng khoai, rồi quây quần bên đống lửa chơi đùa là trò giải trí quen thuộc của chúng. Lúc này, cả đám đều ngây người nhìn lên Màn trời. Đứa lớn nhất, chị Mẫn, mới học lớp bốn, còn đứa nhỏ nhất là cu Đệ mới hơn năm tuổi. Chị Mẫn biết không nhiều chữ, nhưng nghe hiểu tiếng phổ thông khá tốt. Cu Đệ chỉ tay lên trời, cười hì hì: "Lũ về, lũ về! Nhà chị Mẫn bị ngập rồi kìa!" Một cô bé khác đột nhiên nhảy dựng lên: "Cu Đệ! Cu Đệ, mày bị cuốn trôi kìa!" Trong một cảnh quay lướt qua, có một cái đầu trọc đang ngụp lặn trong dòng lũ, chẳng phải là cu Đệ vẫn còn đang cười ngây ngô đây sao? "A! Kia là chú tao, chú tao cũng bị cuốn đi rồi!" Chỉ trong chốc lát, dòng lũ đã dâng từ dưới đùi lên đến ngập cả tầng một của những khu nhà thấp, rồi tầng hai... Nước lũ ập đến quá nhanh và quá mạnh, rất nhiều người dân không kịp di tản đã bị cuốn vào dòng nước. Chị Mẫn lớn hơn vài tuổi nên cũng hoàn hồn nhanh hơn những đứa trẻ khác, cô bé hốt hoảng la lớn: "Sắp lụt rồi, cu Đệ, các em mau về nhà báo cho ông bà đi, sắp có lụt to đấy!" "Khoai, khoai lang của chúng ta..." Cu Đệ ngây ngô bị chị Mẫn kéo một cái suýt ngã, vẫn còn ngoái đầu nhìn đống than hồng đang cháy mà không muốn đi. Chị Mẫn phát một cái vào đầu nó: "Chạy nhanh lên, mau đi báo cho bà nội mày!" Trong số chúng, có mấy đứa là trẻ em bị bỏ lại, hai ba năm mới được gặp bố mẹ một lần, ở nhà chỉ có ông bà già yếu, chân tay không còn lanh lẹ. Mà ông bà của chúng thì gần như đều là những người già mù chữ, lại thêm mắt mờ chân chậm. May mà video phát sóng trực tiếp này được làm rất chi tiết, nên dù không hiểu tiếng phổ thông hay không đọc được phụ đề, họ vẫn nhận ra ngôi làng bị nhấn chìm trong hình chính là làng mình. Buổi tối ở thôn quê ít trò giải trí, người già thường đi ngủ sớm. Bị tiếng ồn đánh thức, họ mới dậy xem con cháu đã về nhà chưa. Khi nhìn thấy Màn trời quỷ dị, ai nấy đều run rẩy. Người thì cho rằng ông trời hiển linh, lập tức quỳ xuống đất miệng lẩm bẩm "Bồ Tát phù hộ". Người thì hoảng hốt chạy khắp nơi la hét tìm con cháu mình. Một khi lũ lụt thật sự ập đến, những người có khả năng tự vệ yếu nhất chính là những người già và trẻ nhỏ không có thanh niên trai tráng để nương tựa này. Cả thôn Hướng Dương chìm trong bóng tối, nhưng giờ đây, những ngọn đèn dầu lại lần lượt sáng lên ở từng nhà. Một cái Màn trời mà ngay cả viện nghiên cứu khoa học nhất cũng không thể giải thích, khiến họ phải run rẩy sợ hãi, huống hồ gì đây chỉ là một thôn làng hẻo lánh? Ở những nơi như thế này, đa số người dân vẫn tin vào sự tồn tại của thần linh. Họ tin chắc một điều, đây tuyệt đối là thần linh hiển linh. Thần linh đang cảnh báo cho họ biết rằng, tai họa sắp ập đến. Trong phút chốc, thôn Hướng Dương vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào náo loạn. Tiếng la hét, tiếng gọi nhau, tiếng khóc vang lên khắp nơi. Mọi người vừa dán mắt vào Màn trời, vừa hối hả thu dọn đồ đạc. Họ phải nhanh chóng chạy khỏi thôn Hướng Dương! - Tại một xưởng may ở Liên Châu, Tô Thành, một nhóm công nhân nam nữ ăn mặc giản dị đang tụ tập ngoài quảng trường của nhà xưởng, mặt mày thất kinh nhìn lên Màn trời xuất hiện một cách khó hiểu trên bầu trời. Khi những hình ảnh về một làng quê quen thuộc hiện ra, vài người bỗng đồng tử co rúm lại. Nhìn thấy cái đầu trọc lóc đang giãy giụa trôi nổi trong dòng lũ, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp đột nhiên khóc thét lên một cách thảm thiết, cất bước chạy thẳng ra ngoài quảng trường: "Cu Đệ, cu Đệ của tôi!" Từng ngôi nhà bị nhấn chìm, từng người dân bị cuốn trôi, ngày càng nhiều công nhân khác cũng lảo đảo đứng dậy bỏ chạy. Nhà cửa, cha mẹ, con cái của họ, tất cả đều lần lượt biến mất trong biển nước. Không một ai còn có thể đứng yên xem tiếp được nữa. Về nhà, phải về nhà ngay lập tức. Đây là ông trời hiển linh, là ông trời đang báo trước cho họ. Đúng rồi, vẫn còn thời gian, còn tận hai ngày nữa mưa bão mới ập đến, họ nhất định có thể cứu được cha mẹ và con cái mình về... Giọng nữ nhẹ nhàng trên không trung cũng khẽ thở dài rồi nói tiếp: [May mắn thay, một bộ phận các thôn làng có tính cảnh giác cao cuối cùng vẫn thoát được nạn lũ quét, kịp thời tìm đến những nơi cao hơn để tránh trú khẩn cấp. ] [Những ngôi làng bị xóa sổ hoàn toàn như thôn vừa rồi có lẽ chỉ chiếm khoảng một phần mười tổng dân số nông thôn mà thôi. ] [Khi mưa lớn ập xuống, đối với các thành phố, nó cũng mang đến một đòn hủy diệt tương tự. ] [Những người đầu tiên hứng chịu thảm kịch chính là những ai còn đang ở ngoài đường và chưa kịp về nhà. ] [Giống như Trái Đất, hành tinh Thụy Á cũng có hệ thống giao thông phát triển: máy bay, tàu hỏa, tàu điện ngầm... ] Khi phụ đề thay đổi, hình ảnh cũng chuyển sang khung cảnh thành phố. Lúc giọt mưa đầu tiên rơi xuống, trên đường vẫn còn người đi bộ và xe cộ qua lại, ở các cửa tàu điện ngầm hai bên đại lộ, hành khách vẫn cầm ô cười nói vui vẻ bước xuống thang cuốn. Thế nhưng, mưa rền gió dữ ập đến trong nháy mắt, nước mưa bắn tung tóe lên cao đến vài chục centimet. Chẳng mấy chốc, nước trên đường đã ngập đến bắp chân người đi bộ. Ở những khu vực trũng thấp hai bên đường, nước ào ào đổ xuống các cửa ga tàu điện ngầm. Mưa ngày càng lớn, nước ngày càng nhiều, dòng nước đổ vào các cửa ga cũng ngày càng hung hãn. Vô số hành khách la hét, lội ngược dòng nước để chạy lên. Vì quá hoảng loạn, cộng thêm việc thang cuốn ở cửa ga vừa hẹp vừa dốc, lại bị dòng nước xối vào, có người không đứng vững đã ngã lăn xuống, khiến dòng nước ở cửa ga nhuốm màu đỏ tươi.