Chương 50: Thành Du không thể giúp nàng cứu mẫu thân
Ngoại Thất Của Thái Tử
Vãn Ninh30-09-2025 23:39:18
Trên lầu hai của phường, Thành Du đã sớm ngồi trên chiếc ghế gỗ hoa lê, trước mặt là bàn trà nhỏ, trên bàn vừa pha một ấm trà hoa quế nóng hổi, hương trà lan tỏa khắp phòng.
Nguyễn Lăng đẩy cửa bước vào, giọng nói vương lại ở chỗ bình phong:
"Thành đại nhân."
Thành Du sắc mặt không tốt, ngay cả lúc Nguyễn Lăng tiến vào cũng không nhận ra. Chỉ đến khi nàng đứng trước mặt hắn, hắn mới giật mình ngẩng đầu.
Chiếc váy hồng phấn mềm mại tôn lên dáng vẻ yêu kiều, dung nhan dịu dàng như nước, ánh mắt ẩn chứa nét e thẹn ngượng ngùng, tựa đóa phù dung vừa hé nở. Mỗi nụ cười, mỗi ánh nhìn đều xao động lòng người.
Quả nhiên, sau khi tỉ mỉ trang điểm, vị tứ cô nương này càng khiến người khác không thể rời mắt.
Trong lòng Thành Du bỗng dâng lên một cỗ nhiệt khí, vội đứng bật dậy, môi mấp máy có chút lắp bắp:
"Tứ muội muội, mau ngồi đi!"
Hai người không để ý rằng, vách ngăn ở bên cạnh không biết từ khi nào đã bị ai đó tháo đi một mảnh, chỉ che lại bằng một bức tranh sơn thủy, trong tranh có một đôi tiên hạc, dường như ánh mắt chúng đang động đậy.
Ở phòng bên, Hằng Vương nghe thấy giọng nói dè dặt mang theo ý vị khó tả kia, khóe môi cong lên đầy giễu cợt:
"Ca, tiểu tẩu tử của ta thật khiến người ta nhớ mãi không quên, huynh không quản sao?"
Bùi Lan đang nhàn nhã thưởng trà, nghe đến hai chữ "tẩu tử", đầu ngón tay đang cầm chén trà khẽ trắng bệch.
Hắn mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, thản nhiên nói:
"Tìm ngươi tới là có chính sự, bớt lắm lời đi."
"Ồ, thật không?"
Bùi Hằng bĩu môi. Hắn không tin chút nào, nói là chính sự mà sao nhất định phải đến thuyền hoa này, lại còn đúng lúc Nguyễn gia tứ cô nương đang ở cùng cái tên xui xẻo Thành Du kia.
Hắn lười biếng hỏi: "Chuyện gì?"
"Kim Lăng hiện tại tình trạng trốn thuế muối cực kỳ nghiêm trọng, tư muối hoành hành, quan lại và thương nhân cấu kết, lòng người bất mãn, bệ hạ nổi giận, lệnh phải điều tra rõ. Năm ngày sau, cô sẽ xuất phát đến Kim Lăng."
Lời còn chưa dứt, Bùi Hằng đã nhíu mày, bật thốt lên: "Ta không đi!"
Bùi Lan cười lạnh, ánh mắt thoáng qua một tia nghiền ngẫm:
"Kim Lăng là đất phong của ngươi, ngươi không đi?"
Bùi Hằng ậm ừ hai tiếng. Hắn vẫn còn một năm nữa mới đến tuổi nhậm chức, Kim Lăng lại là vùng đất giàu có phồn hoa, nếu đi, hắn sợ bản thân sẽ sa đọa mất thôi.
Bùi Lan nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch:
"Ngươi đang tính toán gì trong lòng, cô đều biết rõ. Còn ba tháng nữa, đại tiểu thư nhà Quý gia sẽ xuất giá, ngươi chẳng qua là sợ không kịp nhìn thấy nàng đi lấy chồng mà thôi."
"Ca, huynh... huynh thật biết cách chọc người mà!"
Bùi Hằng bỗng xụ mặt, ủ rũ như con chó lớn bị vặt lông.
Bùi Lan không nói gì thêm, chỉ thản nhiên dời ánh mắt về phía bức tranh tiên hạc.
Cùng lúc đó, trong phòng bên, Nguyễn Lăng ngẩng đầu nhìn Thành Du, giọng nói mềm mại vang lên:
"Thành đại nhân, lần này mạo muội đến tìm ngài, Lăng Nhi có một chuyện muốn nhờ."
Ánh mắt Thành Du tối lại, bàn tay hơi siết chặt, trầm giọng nói:
"Ngươi cứ nói."
Nguyễn Lăng cụp mắt, không để ý đến sự biến hóa trong ánh nhìn của Thành Du. Nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, hôm nay chính là cơ hội cuối cùng để cứu mẫu thân.
Nàng hít sâu một hơi, nhẹ giọng mở lời, mang theo chút e thẹn:
"Chúng ta đã nhiều lần gặp gỡ, Thành đại nhân cũng không hề chán ghét Lăng Nhi, vậy hẳn là ngài sẽ không nuốt lời về hôn ước giữa hai ta. Tình cảnh hiện tại của Lăng Nhi, đại nhân hẳn đã rõ. Mẫu thân bị người ta vu oan, tính mạng nguy nan. Nếu đại nhân vẫn còn nhớ chút tình nghĩa này, xin hãy nhờ lệnh tôn ra mặt giúp đỡ, tra rõ vụ án của mẫu thân."
Dứt lời, nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo ánh lên tia khẩn thiết, như minh châu lấp lánh giữa trời đêm, khẽ khảy vào lòng người.
Sự đơn thuần trong sáng ấy xen lẫn với nét ngây thơ của thiếu nữ, cùng với sự cầu xin chân thành. Nàng đã dụng tâm suy nghĩ, tin rằng Thành Du sẽ không cự tuyệt.
Thế nhưng, đáy mắt Thành Du lại hiện lên sự phức tạp. Môi mấp máy vài lần, nhưng tựa hồ có điều khó nói.
Nguyễn Lăng khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân có gì khó xử sao?"
Một cơn gió lạnh bất chợt lùa vào phòng, thổi tung cánh cửa sổ, cuốn theo vài chiếc lá bạch quả vàng kim, khiến không gian vốn tĩnh lặng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Thành Du giọng khàn đi, chậm rãi lên tiếng:
"Tứ muội muội... Thành Du... không thể giúp được."