Thái tử vừa bàn xong công sự, quay lại trong phòng thì phát hiện trên chiếc sập, bóng dáng mỹ nhân nhỏ bé kia đã sớm biến mất.
Hắn đặt chén trà xuống bàn. Sứ trắng men ngọc va vào gỗ đỏ, phát ra âm thanh giòn tan. Tiếng động ấy khiến bút trong tay Bùi Lan khựng lại, một giọt mực đen rơi xuống chữ "tra rõ sự vụ" trên tấu chương.
Hắn buông bút, xoa nhẹ mi tâm, nhắm mắt, giọng trầm ổn:
"Điều tra xong chưa?"
Hoành Ngọc cúi đầu đáp:
"Dạ, điện hạ. Buổi chiều, Nguyễn cô nương bị nhị công tử phủ Túc Ninh Bá, Trần Trí Viễn, chặn lại ở hành lang. Hắn có ý đồ bất chính, may nhờ Thành đại nhân kịp thời cứu giúp."
Lời còn chưa dứt, bút lông trong tay Bùi Lan chợt gãy đôi!
Một đoạn bút văng ra, rơi xuống trước ngực Hoành Ngọc, để lại một vệt mực loang lổ trên áo bào đỏ thẫm.
Ngọn bút gãy thành hai đoạn.
Hoành Ngọc im lặng đứng yên, không dám thở mạnh.
Sau một hồi lâu, giọng nói lạnh băng mới vang lên:
"Hắn đã chạm vào nàng ở đâu?"
Lời nói như một thanh đao sắc bén, khiến lòng người run rẩy.
Hoành Ngọc cúi đầu, chậm rãi đáp:
"Tay phải."
Bùi Lan day day thái dương, sắc mặt âm trầm, im lặng không nói gì.
Ánh đèn trong thư phòng dường như cũng trở nên ảm đạm, phản chiếu bóng dáng người ngồi trước án, sâu không thấy đáy.
Cuối cùng, Thái tử hờ hững lật một tấu chương khác, giọng điệu nhàn nhạt:
"Nên làm thế nào, ngươi tự biết."
Hoành Ngọc chắp tay lĩnh mệnh, xoay người rời đi, nhưng bước được vài bước lại chần chừ, rồi quay trở lại.
Bùi Lan ngẩng lên, lạnh nhạt hỏi:
"Còn chuyện gì?"
Hoành Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, do dự giây lát rồi vẫn quyết định nói thẳng:
"Nguyễn cô nương bị bệnh."
Chủ tử không nói gì, nhưng chính sự trầm mặc này lại khiến Hoành Ngọc hiểu rõ.
Đây là dấu hiệu muốn hắn tiếp tục báo cáo.
Hắn nói:
"Lúc đó trời đổ mưa lớn, xe ngựa của Thẩm gia đã đi rồi. Hằng Vương điện hạ đích thân đưa nàng về, nhưng theo tin từ ám vệ, Nguyễn cô nương đã phát sốt."
Bùi Lan chỉ "ừ" một tiếng, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc tấu chương, dáng vẻ hờ hững như thể chuyện này chẳng đáng bận tâm.
Hoành Ngọc thoáng sững sờ, nhưng không nhiều lời nữa. Hắn chỉ có nhiệm vụ truyền tin, còn quyết định thế nào, không phải là chuyện hắn có thể can thiệp.
Ra khỏi thư phòng, Hoành Ngọc liền thấy Tiểu Cố tướng quân ngồi tựa vào bậc thềm, ôm kiếm nhàn nhã.
Bầu trời đêm đen thẫm, ánh trăng bị mây mỏng che khuất.
Hoành Ngọc vừa bước tới đã nghe hắn kêu lên:
"Hoành Ngọc, ngươi giẫm lên y phục mới của ta!"
Hoành Ngọc cau mày, giọng có chút bực bội:
"Ngươi vừa bị Cố phủ cắt bổng lộc, bạc trong tay cũng chẳng còn bao nhiêu. Hai hôm trước uống rượu còn bắt ta trả, vậy ngươi lấy đâu ra tiền mà mua y phục mới?"
Tiểu Cố tướng quân bĩu môi, kéo kéo vạt áo, lẩm bẩm:
"Không liên quan tới ngươi, có người tặng."
Hoành Ngọc nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh, không khỏi cảm thán:
Người này dáng người cao lớn, mày kiếm mắt sáng, lại có một khuôn mặt tuấn tú trời ban. Gia thế không tệ, phụ thân là võ quan tứ phẩm, bản thân còn là cận vệ của Thái tử. Chẳng trách có không ít cung nữ ngày ngày lén lút nhìn hắn.
Tiểu Cố tướng quân nghiêng đầu hỏi:
"Bên trong tình hình thế nào?"
Hoành Ngọc lắc đầu:
"Ta đã báo với điện hạ chuyện Nguyễn cô nương bị bệnh, nhưng ngài ấy chẳng có vẻ gì là để tâm, vẫn tiếp tục xem tấu chương."
Tiểu Cố tướng quân chậc lưỡi:
"Quả nhiên, quân tâm khó dò!"