Chương 49: Thẩm Sương động lòng

Ngoại Thất Của Thái Tử

Vãn Ninh 30-09-2025 23:39:18

Vương Vi trong đầu vẫn còn vương vấn hình ảnh Nguyễn Lăng khi nãy, từ trang phục đến kiểu búi tóc, thầm tính toán lát nữa về sẽ bảo nha hoàn làm thử một kiểu giống vậy. Bất chợt nghe thấy lời trêu ghẹo nhắm vào mình, nàng lập tức trừng mắt: "Ta mới không gả đâu!" Nhắc đến chuyện gả chồng, ba cô nương trẻ tuổi ai nấy mặt đều thoáng ửng đỏ, trong lòng xấu hổ, tiếng cười khe khẽ vang lên không dứt. Cười đủ rồi, Thẩm Sương lười nhác tựa vào ghế, ánh mắt thoáng qua vẻ hờ hững. Hôn sự của nàng đã có mẫu thân lo liệu, nàng chẳng việc gì phải vội. Ngược lại là Liễu Tường, cứ thích trêu chọc nàng, mà bản thân thì cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Phụ thân làm quan bao năm vẫn giậm chân tại chỗ, vậy mà còn mặt mũi đi chê cười người khác, đúng là buồn cười. Nàng còn đang suy nghĩ thì bỗng một cơn gió thổi qua, khiến chiếc quạt lông trên bàn rơi xuống đất. Đúng lúc ấy, một người nào đó vội vã đi qua, ủng đen giẫm mạnh một cái, in hẳn một dấu chân lên nền lông trắng muốt. Chiếc quạt này nàng đã bỏ ra tận mười lượng bạc để mua, ngày thường vô cùng yêu thích. Giờ thấy nó bị làm bẩn đến mức này, sắc mặt Thẩm Sương lập tức trầm xuống, tức giận ngẩng đầu. Nhưng khi ánh mắt vừa chạm vào người đối diện, lời trách móc chưa kịp bật ra đã bị nuốt ngược trở lại. Người trước mặt có hàng lông mày sắc nét, đôi mắt như vì sao rạng rỡ, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt rõ ràng như được tạc từ đá, vừa sắc bén vừa cương nghị. Thẩm Sương chớp mắt, cơn giận khi nãy bỗng dưng tan biến. Nàng cảm thấy cổ họng khô khốc, môi cũng hơi nóng lên, một chữ cũng không thốt ra nổi. Tiểu Cố tướng quân lúc này mới nhận ra mình lỡ giẫm lên đồ của người khác, ánh mắt mang theo vẻ áy náy, ôn hòa nói: "Thật xin lỗi, cô nương, tại hạ đã vô ý mạo phạm." Giọng chàng trong trẻo như ngọc, từng chữ lọt vào tai khiến lòng nàng rung động. Thẩm Sương lặng lẽ nhìn hắn, rất lâu sau mới nhận ra bản thân thất thố, vội vàng dời ánh mắt đi, giọng nói nhẹ như muỗi kêu: "Không... không sao đâu, công tử." Bên cạnh, Hoành Ngọc sốt ruột giục: "Mau lên, điện hạ đã chờ trên lầu." "Biết rồi, ta tới ngay." Tiểu Cố tướng quân vội vã lấy ra mấy thỏi bạc trong ngực, đặt vào tay nàng: "Cô nương, thực sự xin lỗi, đây là bồi thường cho nàng." Nói rồi, bóng dáng cao lớn nhanh chóng lẫn vào đám đông, chỉ trong chớp mắt đã khuất dạng. Người đã đi xa, nhưng Thẩm Sương vẫn giữ nguyên tư thế cũ, bàn tay nhỏ bé siết chặt những thỏi bạc. Đôi môi hơi nhếch lên, trên gương mặt trắng nõn thấp thoáng một tia ửng hồng. Vương Vi vỗ nhẹ vai nàng, cười trêu: "Này Sương Nhi, đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ động lòng với vị công tử áo lam kia rồi?" Thẩm Sương giật mình bừng tỉnh, vội đưa tay che mặt, giả vờ như không có chuyện gì, nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên đáp: "Nào có? Chỉ là một kẻ lỗ mãng mà thôi." Nói vậy, nhưng tay nàng lại lặng lẽ nhét hai thỏi bạc vào túi tiền, khóe môi khẽ cong, như đang giấu một bí mật ngọt ngào.