Chương 37: Huynh cứ mạnh miệng đi

Ngoại Thất Của Thái Tử

Vãn Ninh 30-09-2025 23:39:19

Ra cửa sau, Bùi Lan khẽ xoa ngón tay, ánh mắt chợt lóe lên vẻ mưu toan, đột nhiên quay sang Bùi Hằng, chậm rãi nói: "Đi nói với Thành Ân Bá phủ, nếu bọn họ không muốn để con trai duy nhất của mình bị điều ra ngoài làm quan, thì tốt nhất nên từ hôn với Nguyễn gia." Bùi Hằng từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Bùi Lan, tâm tư hắn nghĩ gì, y ít nhiều cũng đoán được vài phần. Có điều, y vẫn muốn thử nghe xem có thể moi được chút tin tức gì từ miệng hắn hay không. Tỷ như... hắn đã để mắt đến cô nương nhà ai rồi? Bùi Hằng cố ý giả vờ không hiểu, liền hỏi lại: "Vì sao? Thành Ân Bá từ khi được thăng chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh tuy không quá nổi bật, nhưng cũng xem như cần cù thật thà, luôn làm việc theo khuôn phép, chưa từng phạm phải sai lầm gì nghiêm trọng." Bùi Lan hơi nghiêng đầu, ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng nhìn y. Một lát sau, hắn bỗng nhiên khẽ cong môi, giọng nói thản nhiên mà hời hợt: "Ngũ đệ, nếu ngươi muốn moi được gì từ ta, e rằng sẽ phải thất vọng rồi." Dứt lời, Bùi Lan lập tức xoay người rời đi. Hoành Ngọc và Tiểu Cố tướng quân thấy chủ tử lên đường, cũng vội vàng chắp tay chào Bùi Hằng rồi nhanh chóng đuổi theo. Bùi Hằng đứng nguyên tại chỗ, có chút ngẩn người. Một lát sau, y nhìn về phía gian phòng bên trong, bật cười khẽ, chầm chậm xoa mũi, lẩm bẩm: "Ngươi cứ mạnh miệng đi, hoàng huynh." Sau khi mọi người rời đi, Nguyễn Lăng mới len lén mở mắt, chống tay ngồi dậy. Nàng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác định không còn ai, mới nhẹ nhàng vén chăn, chậm rãi xuống giường. Cổ chân đau buốt khiến nàng nhíu mày, cắn răng nhẫn nhịn, khom người mang giày vào. Nàng không thể tiếp tục ở lại đây, càng không thể chờ đến khi người của Đông Cung đến đưa nàng hồi phủ. Hôm nay chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, nàng sẽ không để bản thân tái phạm sai lầm, cũng sẽ không để bản thân một lần nữa rơi vào vòng xoáy không lối thoát cùng Bùi Lan. Cơn đau thấu tim kia, nàng đã chịu một lần, và thế là đủ rồi. Chống vào cạnh bàn, Nguyễn Lăng chậm rãi bước ra ngoài. Bầu trời buổi chiều âm u, ánh nắng không còn gay gắt, trong không khí vương chút hơi ẩm lành lạnh. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, dựa vào thời tiết của Đông Kinh những năm gần đây, nàng biết chẳng mấy chốc nữa trời sẽ đổ mưa. Bên ngoài hành lang, Thanh Âm vẫn đứng chờ. Nàng đã đợi hơn hai canh giờ, lòng nóng như lửa đốt nhưng không dám đi tìm. Khu vực săn bắn quá rộng lớn, lỡ như nàng đi rồi mà cô nương quay lại, chẳng phải sẽ càng khó tìm thấy nhau hơn sao? "Thanh Âm!" Một giọng nữ yếu ớt vọng đến từ xa. Thanh Âm giật mình, ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô nương nhà mình đang lảo đảo vịn vào bức tường bên phía đông, chậm rãi tiến về phía này. Nàng hoảng hốt chạy tới, thấy Nguyễn Lăng đi khập khiễng, lập tức kinh hô: "Cô nương, sao người lại thành ra thế này? Chắc đau lắm phải không?" Nguyễn Lăng yếu ớt nở nụ cười, nhẹ giọng trấn an: "Ta đã chườm nóng rồi, không sao đâu." Thanh Âm nâng cánh tay nàng, đôi mắt tràn đầy tự trách, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Đều do nô tỳ, không trông chừng người cẩn thận." "Cô nương ngốc, chuyện này đâu liên quan đến ngươi?" Nguyễn Lăng cười, chọc nhẹ vào chóp mũi nàng, dịu dàng nói: "Chúng ta về nhà đi." Gặp được Thành Du, hai bên đều có cảm giác tốt đẹp. Hắn không chê bai hoàn cảnh hiện tại của Nguyễn gia, vậy thì hôn sự này chắc chắn sẽ thuận lợi. Đến khi đó, nàng có thể chính thức nhờ phu quân giúp đỡ mẫu thân. Chuyến đi này, xem như không uổng công.