Sáng hôm sau, Thanh Âm bưng nước ấm vào, cẩn thận giúp Nguyễn Lăng lau người một lần nữa. Cảm nhận được làn da thơm tho, mềm mại dưới đầu ngón tay, nàng khẽ thở phào, cuối cùng cũng không còn nóng như trước.
"Bây giờ là canh mấy?"
Nguyễn Lăng uể oải tỉnh dậy, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn.
Vừa mới hạ sốt, bờ mi của nàng vẫn còn vương một tầng sắc đỏ nhàn nhạt, trông như quả vải vừa chín tới, mềm mại và mịn màng.
Thanh Âm nghe vậy liền nhẹ nhàng thả lỏng, nở một nụ cười dịu dàng:
"Cô nương, giờ Thìn rồi. Người rửa mặt trước đi, thuốc cũng đã hâm nóng lại rồi. Chờ dùng bữa xong, người nên nghỉ ngơi thêm một chút, ngày mai chắc chắn sẽ khỏe hẳn."
Nguyễn Lăng mỉm cười lắc đầu:
"Chờ ta uống xong thuốc, chúng ta đi thỉnh an lão thái thái."
Thanh Âm sửng sốt:
"Cô nương?"
Nàng không giấu được vẻ khó hiểu:
"Nhưng chân người vẫn chưa lành, phong hàn cũng chưa khỏi hẳn, sao có thể đi lại khắp nơi được?"
Nguyễn Lăng nhẹ nhàng cụp mắt, chậm rãi nói:
"Nếu ta cứ ru rú trong phòng cả ngày, vậy dù có bệnh bao lâu cũng chẳng ai để ý. Chỉ khi nào người khác tận mắt thấy, họ mới biết bệnh này ra sao mà có."
Ý tứ rất rõ ràng - Vương thị đã bày trò hại nàng, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua.
Mẫu thân nàng là đích nữ của Thẩm gia, trong huyết mạch còn chảy dòng máu của ngoại tổ mẫu, nếu đã chịu ấm ức ở đây, thì cũng phải đòi lại công bằng.
Thanh Âm nghe xong bỗng vỡ lẽ, gãi đầu một cái:
"Vậy để nô tỳ đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô nương."
Nguyễn Lăng cúi đầu mặc trung y, vô tình nhìn xuống vạt áo, phát hiện khuy thứ ba của chiếc áo nhỏ bị mở ra. Nàng khẽ cau mày. Bình thường, để ngủ thoải mái, nàng chỉ mở đến khuy thứ hai, tại sao lần này lại đến khuy thứ ba?
Trong đầu bỗng hiện lên những hình ảnh mơ hồ đêm qua, những giấc mộng trầm trầm, trong đó có ai đó ôm lấy nàng, khe khẽ nói những lời không rõ ràng bên tai.
Nguyễn Lăng khẽ cắn môi, suy nghĩ một lúc, rồi dần dần cảm thấy đầu hơi nhức. Nàng quyết định không nghĩ nữa, có lẽ chỉ là vô tình cọ phải mà thôi.
Sau khi uống thuốc, chủ tớ hai người ra sân, hướng về đại sảnh của Thọ Minh Đường.
Nguyễn Lăng vốn đã có dáng người thanh mảnh, nay vừa khỏi bệnh, bước đi càng nhẹ nhàng như liễu rũ trước gió. Dáng vẻ yếu ớt lại dịu dàng ấy ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người trong phòng.
Hôm nay, nàng mặc một bộ váy trắng thuần khiết, không trang điểm, mái tóc dài buông nhẹ chỉ cài một cây trâm ngọc bích. Đường nét khuôn mặt thanh thoát, làn da trắng như tuyết, ửng lên chút sắc hồng vì bệnh, không cần cố ý làm gì cũng đủ khiến người ta động lòng.
Nguyễn Lăng nhẹ nhàng cúi người thi lễ:
"Lăng Nhi tham kiến tổ mẫu."
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào như bông, nhưng lại mang theo chút nghèn nghẹn vì cảm lạnh. Đôi mắt long lanh nước, nàng giơ tay áo che miệng, nhẹ nhàng ho khẽ hai tiếng.
Hai tiếng ho này như một nhát búa giáng xuống, đánh mạnh vào lòng Vương thị. Khuôn mặt bà ta dần dần tái nhợt, đôi bàn tay nắm chặt lại, móng tay gần như bấm vào da thịt.
Thẩm lão thái thái sớm đã nghe Chu mụ mụ kể lại đầu đuôi sự việc ngày hôm qua. Ban đầu, bà chỉ nghĩ rằng Nguyễn Lăng bị phong hàn thông thường, nhưng không ngờ bệnh tình lại nghiêm trọng đến vậy. Nhớ đến hành động của Vương thị, vẻ hiền từ trên khuôn mặt bà không khỏi nhiễm thêm một tầng tức giận.
Bà hạ thấp giọng, ôn hòa nói:
"Lăng Nhi, mau ngồi xuống đi."
Chờ Nguyễn Lăng ngồi ổn định, ánh mắt Thẩm lão thái thái liền rơi thẳng vào Vương thị.
Bà là con gái duy nhất của Anh Quốc công, từ nhỏ đã mang khí chất cao quý, không giận mà uy. Giờ phút này, dù chưa nói gì, nhưng chỉ bằng ánh mắt và phong thái cũng đủ khiến Vương thị run sợ trong lòng.