Người nọ khoác trên mình một bộ trường bào màu ám kim thêu hoa văn tinh xảo, vạt áo cắt may gọn gàng, ôm lấy thân hình cao lớn thẳng tắp. Mái tóc đen dài được cố định bằng tử kim quan, cao cao vấn lên, càng tôn thêm vẻ tôn quý.
Dung mạo hắn tuyệt mỹ đến mức khiến người ta kinh diễm, nhưng đôi mắt kia lại lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, khiến người đối diện không rét mà run, không dám đến gần.
Hắn chỉ đứng lặng ở đó, chẳng bộc lộ hỉ nộ, chẳng cần lên tiếng, nhưng đã đủ để người ta sinh lòng thần phục.
Nguyễn Lăng cắn nhẹ môi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Người có khí thế bức nhân như vậy, khắp Đông Kinh, chỉ có một.
Nàng hít sâu một hơi, cúi người hành lễ, giọng nói mềm mại vang lên:
"Thỉnh an Thái tử điện hạ."
Thành Du cũng vội vã hành lễ theo:
"Vi thần bái kiến Thái tử điện hạ, điện hạ vạn phúc."
Nhưng nam nhân cao cao tại thượng kia chỉ nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt, mang theo ý vị châm chọc:
"Các ngươi nháo đến mức này, cô còn đâu ra vạn phúc?"
Lời nói nhẹ bẫng nhưng lại tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt, khiến Nguyễn Lăng vô thức siết chặt tay trong tay áo.
Ánh mắt Bùi Lan dừng trên bàn tay Thành Du vừa vươn ra khi nãy, con ngươi thoáng lạnh đi vài phần. Nếu không phải hắn đến kịp thời, bàn tay này liệu có phải đã đặt lên cổ tay nhỏ bé của tiểu cô nương kia?
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, đáy mắt hắn đã phủ đầy băng giá.
"Thành đại nhân không biết trông giữ vị hôn thê của mình, để nàng tùy tiện rêu rao khắp nơi, chẳng lẽ lỗi không phải ở ngươi?"
Giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo áp lực vô hình, khiến Nguyễn Lăng như bị đẩy đến mép vực thẳm.
Nàng giật mình cứng người.
Rõ ràng đời này nàng chưa từng tiếp xúc với hắn, ngoại trừ ngày đó vô tình liếc nhìn từ xa, nhưng vì sao hắn lại nhắm vào nàng?
Thành Du nhanh chóng tiến lên một bước, chắp tay đáp:
"Điện hạ, việc này không liên quan đến tứ muội muội, là do Trần Trí Viễn kia có lòng dạ bất chính..."
"Đủ rồi."
Bùi Lan thản nhiên phất tay, ngắt lời hắn:
"Cô không có tâm tình nghe ngươi kể lể chuyện nhà. Hằng Vương muốn gặp ngươi, mau đi đến đó trước đi."
Hằng Vương!
Cái tên này vừa thốt ra, Thành Du lập tức chấn động, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Thành gia trước nay vẫn luôn trung lập, không ngả về phe nào, nhưng phụ thân hắn lại từng nhận ân huệ từ Hằng Vương, nhờ đó mới có được vị trí hôm nay. Bí mật này không thể để lộ ra ngoài, nhưng giờ đây...
Là trùng hợp, hay Hằng Vương đã cố tình để Thái tử biết?
Mồ hôi lạnh thấm ướt lòng bàn tay, Thành Du đứng đờ ra, môi khẽ mấp máy nhưng không nói được lời nào.
Đứng bên cạnh Bùi Lan, Hoành Ngọc chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư hắn.
Nhưng lúc này không phải thời điểm để hắn đứng đần mặt ra như vậy.
Hoành Ngọc ho nhẹ một tiếng, tiến lên một bước, giọng điệu bình thản nhưng mang theo ý thúc giục:
"Thành đại nhân, mời theo thuộc hạ."
Thành Du như sực tỉnh từ cơn mộng, vội vàng cúi người:
"Làm phiền Hoành đại nhân."
Dứt lời, hắn vội vã xoay người rời đi, bóng lưng đầy vẻ hoảng loạn.
Khoảnh khắc ấy, ngay cả mỹ nhân yểu điệu trước mặt cũng bị hắn quên bẵng.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ hành lang rơi vào tĩnh lặng.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, bóng cây lay động theo cơn gió thoảng.
Ngoại trừ tiếng chim hót xa xa, xung quanh chỉ còn lại Nguyễn Lăng và Bùi Lan.
Không gian quá đỗi yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Nguyễn Lăng sinh ra một loại căng thẳng không tên.
Nàng cúi đầu, không dám lên tiếng.
Nhưng Bùi Lan lại không có ý định rời đi.
Hắn đứng đó, lặng lẽ quan sát nàng, ánh mắt thâm trầm như một đầm nước sâu không đáy, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Mà nàng, chỉ có thể bất động đứng yên, cảm giác như từng sợi dây vô hình đang dần siết chặt lấy mình.