Chương 40: Nguyễn Lăng bị ốm

Ngoại Thất Của Thái Tử

Vãn Ninh 30-09-2025 23:39:19

Khi Nguyễn Lăng đến Thọ Minh Đường, trời đã sang giờ Thân. Sắc mặt nàng còn tái nhợt hơn lúc rời cung, thân thể yếu ớt khẽ run. Chỗ mắt cá chân vốn đã đỡ hơn một chút, giờ lại âm ỉ đau nhức, khiến nàng vô thức nhíu mày. Thanh Âm đặt đồ xuống, bước đến trước mặt Nguyễn Lăng, nhẹ nhàng đưa tay lên trán nàng. Ngay khoảnh khắc chạm vào, lòng nàng run lên - nhiệt độ cao quá! "Cô nương, nô tỳ dìu người đến tịnh phòng trước, sau đó sẽ lập tức đi tìm đại phu." Nguyễn Lăng mơ màng gật đầu, mặc cho Thanh Âm dìu đi, ý thức dần trở nên mơ hồ. May mắn là trong phủ luôn chuẩn bị sẵn nước ấm, bất kể lúc nào cũng có thể dùng. Sau khi giúp Nguyễn Lăng tắm rửa sạch sẽ, Thanh Âm vừa thay nàng mặc y phục xong thì bà vú bên cạnh lão phu nhân cũng đến. Bên ngoài, cơn mưa đã dịu bớt. Bà vú khẽ giũ áo, phủi nước mưa vương trên y phục rồi bước đến bên tấm bình phong. Gương mặt bà nghiêm trang, tuổi tác tuy cao nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. Chỉ cần liếc qua bóng dáng Nguyễn Lăng đang hôn mê trên giường, bà đã đoán được phần nào tình hình. Bà quay sang Thanh Âm, giọng điềm đạm: "Tiểu Thanh cô nương không cần lo lắng, tứ cô nương chỉ là nhiễm phong hàn. Lão phu nhân đã cho người sắc thuốc, lát nữa sẽ mang đến. Ngươi hãy hầu hạ cô nương uống thuốc rồi để nàng nghỉ ngơi, ngủ một giấc là ổn thôi." Thanh Âm nghe vậy, hốc mắt đỏ hoe, cúi người hành lễ, giọng nghẹn ngào đầy uất ức: "Đa tạ bà vú, cũng đa tạ lão phu nhân! Cô nương nhà ta từ nhỏ đã yếu ớt, nay lại bị trẹo chân, còn dầm mưa suốt một quãng đường dài... nô tỳ thật sự đau lòng." Sáng nay, Vương thị đưa ba vị cô nương ra ngoài, đến chạng vạng thì hai người kia đã theo bà ta về phủ, chỉ có Nguyễn Lăng chưa trở lại. Vương thị chỉ thản nhiên nói rằng sau khi du ngoạn đã không còn thấy tứ cô nương đâu nữa, nghĩ nàng đã tự về trước bằng xe ngựa, nên cũng không bận tâm. Ai ngờ đến khi kiểm tra lại mới biết, gã sai vặt đánh xe đã tự tiện lái xe đi dạo, để mặc tứ cô nương bơ vơ ở giáo trường. Cả phủ đều sống bằng những mưu toan, bà vú đã sớm hiểu rõ Vương thị đang tính toán điều gì. Bà khẽ gật đầu, nhẹ giọng trấn an Thanh Âm: "Tất cả ta sẽ bẩm lại rõ ràng với lão phu nhân, ngươi đừng lo lắng. Tứ cô nương là bảo bối trong lòng lão phu nhân, không ai có thể tùy tiện ức hiếp nàng." Nghe vậy, Thanh Âm liền đỏ hoe mắt. May mắn thay, lão phu nhân vẫn thương yêu cô nương nhà nàng. Nàng cúi người hành lễ, chân thành nói: "Đêm đã khuya, bà vú về cẩn thận dưới chân." Bà vú nhìn thoáng qua Nguyễn Lăng đang nằm trên giường, trong lòng không khỏi thở dài. Bà ở Thẩm phủ đã nhiều năm, từ nhỏ đã chứng kiến tứ cô nương lớn lên. Đời này mẹ con nàng thật sự quá khổ. Bà lặng lẽ hít sâu một hơi, gật đầu rồi rời đi. - Chạng vạng, mưa dông cuối cùng cũng ngớt. Trong Đông Cung, sân lát đá cẩm thạch được nước mưa gột rửa, sạch sẽ đến mức không vương một hạt bụi. Dưới ánh trăng dịu nhẹ, không khí mang theo hơi mát trong lành sau cơn mưa. Bên trong thư phòng, công văn chất cao như núi. Bùi Lan cầm bút, nhưng động tác chợt khựng lại, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt dừng trên bản tấu từ Kim Lăng, trầm tư suy nghĩ. Lúc Hoành Ngọc bước vào, trên tay hắn bưng một bát canh gừng nóng hổi. Từ khi điện hạ trở về từ giáo trường, chàng đã luôn vùi đầu phê duyệt tấu chương, mấy canh giờ trôi qua mà chưa từng động đến chút đồ ăn nào. Không biết có phải là đang tức giận vì Nguyễn cô nương hay không...