"Ồ?" Trong mắt Đức Thanh Đế thoáng qua một tia sắc bén, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh:
"Chuyện này thú vị đấy. Nó đi đánh người nhà họ Trần làm gì?"
Tô Nội Giám cúi đầu đáp:
"Bẩm bệ hạ, nghe nói hôm đó Đông Cung mở tiệc, công tử nhà họ Trần có ý đồ vô lễ với tứ tiểu thư Trường Bình Hầu, nhưng cuối cùng bị Thành đại nhân ra tay cứu giúp. Có lẽ Thái tử cảm thấy chuyện này xảy ra ngay trên địa bàn của mình nên mất mặt."
Đức Thanh Đế khẽ híp mắt, trong tay xoay nhẹ chuỗi Phật châu, giọng điệu nhàn nhạt:
"Chỉ e, mọi chuyện không đơn giản như vậy."
Nguyễn gia tiểu thư, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, danh tiếng vang xa khắp kinh thành. Trước kia, trong triều cũng từng có lời bàn tán rằng Trường Bình Hầu sinh được một ái nữ diễm lệ, nhưng lại chẳng biết cách dạy dỗ. Nay nàng vừa xuất hiện đã gây sóng gió, chắc chắn là mầm họa.
Ngài day day mi tâm, trầm ngâm một lúc lâu rồi phất tay dặn dò Tô Nội Giám:
"Truyền lệnh xuống Khai Phong phủ, tùy tiện tìm một kẻ chịu tội thay, đừng để chuyện này bị đào sâu thêm."
Tô Nội Giám lập tức hiểu ý, bệ hạ rõ ràng là muốn bảo vệ Thái tử. Dù sao, một bên là công tử của bá tước gia, một bên là đích tử của thiên tử. Xui xẻo chỉ có thể là Trần Trí Viễn - dám sinh tà niệm nhưng lại không đủ bản lĩnh.
Ngày 7 tháng 11, Thẩm gia phái người gửi thiệp mời đến Thành gia, hẹn gặp Thành Du ở Yên Vũ Phường.
Đông Kinh có bốn khu chợ lớn, gồm 260 phường, trong đó Yên Vũ Phường nổi tiếng nhất với thi ca, hội họa, và những buổi thưởng nguyệt đối ẩm. Phố chợ được xây trên mặt hồ, muốn vào phải ngồi thuyền. Những ngày mưa phùn, giọt nước lất phất rơi trên mặt hồ, cảnh sắc tựa như tranh vẽ, đẹp không sao tả xiết.
Hôm ấy, Thẩm Sương hẹn Vương Vi - tiểu thư nhà Lễ Bộ Thị Lang - cùng khuê mật Liễu Tường đến đây uống trà. Từ ngày mẫu thân bị tước quyền quản gia, tính tình bà trở nên thất thường, lúc thì nhốt mình trong phòng cả ngày, lúc lại kéo nàng ra mắng mỏ không ngớt. Không chịu nổi bầu không khí ấy, nàng đành tìm cách ra ngoài mỗi ngày.
Vương Vi được nuông chiều từ nhỏ, khó lòng thấu hiểu nỗi khổ của Thẩm Sương. Nghe nàng than phiền chuyện lông gà vỏ tỏi, Vương Vi có chút mất kiên nhẫn, bèn hướng ánh mắt ra xung quanh tìm chuyện khác giết thời gian.
Ngay khi ấy, nàng nhìn thấy mọi người trong phường đều đồng loạt ngoái đầu về một phía. Hiếu kỳ, nàng cũng quay lại nhìn, lập tức ngây người.
Một nữ tử khoan thai bước tới. Nàng mặc y phục hồng đào nhạt, ngoài khoác áo bông ngắn cùng màu, làn da trắng mịn như tuyết, dung nhan tinh xảo dịu dàng, thần thái thanh tao thoát tục. Đứng dưới tán cây, nàng trông chẳng khác nào tiên nữ giáng trần.
Môi đỏ của Vương Vi khẽ nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm khó che giấu.
Thẩm Sương theo ánh mắt của nàng nhìn sang, lập tức dấy lên một cơn ghen tức, nhưng nhanh chóng kiềm chế, vờ như không quan tâm, cúi đầu vê một hạt đậu phộng giữa tay:
"Tứ muội muội của ta quả nhiên không đơn giản. Nghe mẫu thân nói, tổ mẫu đã tự tay chọn hôn sự cho nàng, gả vào Thành gia. Hôm nay ra ngoài, chắc là để gặp mặt Thành đại nhân."
Liễu Tường nhìn theo bóng dáng Nguyễn Lăng đang dần khuất xa, cười ý nhị:
"Sương Nhi, ngươi cũng đến tuổi nghị thân rồi, sao không thấy tổ mẫu chọn hôn phu cho ngươi, ngược lại để tứ muội muội giành trước?"
Đầu ngón tay Thẩm Sương hơi khựng lại, rồi cười nhạt, búng mạnh hạt đậu phộng xuống bàn:
"Ta chẳng qua không muốn vội vàng mà thôi. Tổ mẫu thương hại nàng xuất thân nghèo khó, mới sắp đặt hôn sự này. Nhưng ta khác nàng, phu quân tương lai của ta chắc chắn sẽ cao quý hơn Thành gia rất nhiều."
Liễu Tường che miệng cười khẽ:
"Cũng chưa chắc đâu. Thành đại nhân là đích tử nhà bá tước, khoa cử nhập sĩ, tuổi trẻ tài cao, hiện đã là quan ngũ phẩm, tiền đồ rộng mở. Chưa kể hắn lại có dung mạo tuấn mỹ, khí chất ôn nhuận như ngọc. Một mối hôn sự như vậy, ngay cả Vương Vi cũng phải động tâm."