Chương 35: Tình thân

Ngoại Thất Của Thái Tử

Vãn Ninh 30-09-2025 23:39:19

Bùi Hằng ung dung bước lên lầu hai, tiến về phía gian phòng trong cùng. Quả nhiên, Tiểu Cố tướng quân đứng thẳng ở đó, giống như một khúc gỗ cứng nhắc, không nhúc nhích. Hắn phe phẩy chiếc quạt xếp, nhẹ nhàng chạm vào ngực đối phương, cười khẽ: "Thái tử gia ban cho ngươi bao nhiêu bổng lộc mà đứng cứng ngắc thế này?" Tiểu Cố tướng quân ngượng ngùng cười hai tiếng, hàng lông mày anh khí khẽ nhíu lại đầy lúng túng: "Hằng Vương điện hạ, ngài cũng đến rồi." Bùi Hằng khẽ gật đầu, định đưa tay đẩy cửa đi vào, nhưng ngay lập tức bị cánh tay của Cố tướng quân chắn ngang cản lại. Phía sau, Hoành Ngọc đưa tay ôm trán, vẻ mặt không nỡ nhìn tiếp. Sắc mặt Bùi Hằng hơi sa sầm xuống: "Ngươi làm cái gì?" Cố tướng quân có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên định nói: "Điện hạ, gia đã căn dặn, bất luận kẻ nào cũng không được phép vào trong. Nếu để ngài đi vào, thuộc hạ sẽ rất khó xử." Bùi Hằng nhướng mày, dùng cây quạt gõ nhẹ lên trán đối phương, giọng điệu bất mãn: "Tiểu Cố, ở cái nhà này, cái gọi là "bất luận kẻ nào" không bao gồm bổn vương, nhớ kỹ chưa?" Giọng điệu vốn mang theo ý đùa bỗng trở nên nghiêm túc. Chỉ trong chớp mắt, nét phong lưu thường ngày biến mất, thay vào đó là khí chất lạnh lùng, thâm sâu của Hằng Vương trên triều đình. Tiểu Cố tướng quân lập tức gật đầu, gần như theo bản năng phục tùng. Bùi Hằng nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ, sau đó không chút do dự đẩy cửa đi vào. Vừa thấy bóng lưng hắn khuất dần, Tiểu Cố tướng quân lập tức quay sang Hoành Ngọc, lấy bả vai huých nhẹ hắn, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Hoành Ngọc, ta có làm gì sai không?" Hoành Ngọc nhìn hắn bằng ánh mắt như phụ thân nhìn đứa con không nên thân, thở dài hỏi: "Hằng Vương và gia của ngươi có quan hệ gì?" Tiểu Cố tướng quân nghĩ một lát rồi đáp: "Hằng Vương điện hạ mất mẫu phi từ nhỏ, được nuôi dưỡng dưới gối tiên Hoàng hậu, cùng gia ta là huynh đệ lớn lên từ bé, tình nghĩa sâu đậm." Hoành Ngọc lại hỏi: "Vậy cái vết sẹo sau lưng gia ngươi là từ đâu mà có, còn nhớ không?" Tiểu Cố tướng quân lập tức vỗ đùi cái "đét": "Sao lại không nhớ? Năm đó trận Uyển Bình ác liệt, gia ta thay Hằng Vương chắn một đao, suýt nữa mất mạng. Khi ấy, Hằng Vương túc trực ba ngày ba đêm không ngủ, luôn bên cạnh trông chừng. Sau đó, khi hắn bước ra khỏi lều trại, đôi mắt đỏ hoe như thể có thể chảy ra máu." Hoành Ngọc thở dài, chậm rãi kết luận: "Vậy ngươi nghĩ xem, Hằng Vương điện hạ có thể nào là người ngoài không? Chuyện của gia ngươi, chúng ta có thể không rõ, nhưng Hằng Vương chắc chắn biết. Ngươi vừa rồi tuyệt đối không nên cản ngài ấy." Tiểu Cố tướng quân lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, gãi gãi mũi, cười gượng hai tiếng: "Ta... ta nhất thời không phản ứng kịp." "..." Hoành Ngọc trừng mắt lườm hắn một cái, không buồn đáp lời, chỉ tiếp tục đứng canh gác. Bên trong điện, phía sau bức bình phong tam tiết chạm khắc hình thanh hạc bằng bích ngọc, Bùi Lan đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ làm từ gỗ hoa lê. Trên bàn đặt một chậu nước đá và khăn lau, khí lạnh tỏa ra làm dịu đi oi bức. Trên chiếc giường bên cạnh, một thân hình yểu điệu đang nằm yên. Nàng mềm mại như nước, da thịt trắng như tuyết, lộ ra một mảng trơn mịn dưới ánh sáng. Cảnh sắc kiều diễm đến mức khiến người ta khó dời mắt. Bùi Hằng vừa bước vào, liền chạm ngay vào hình ảnh đầy hương sắc ấy.