Chương 47: Đừng nói ‘không lẽ’ nữa, chính xác là bị mượn thọ
Livestream Đoán Mệnh: Mở Đầu Bị Truy Sát?
Tiền Quán Quán Nhi09-09-2025 13:56:43
Tô Nhiên trầm ngâm suy nghĩ, sau đó hỏi: "Trong họ của ông cứ vài năm lại có người mất vì tai nạn ngoài ý muốn đúng không?"
"Ơ kìa, nói mới nhớ, đúng là thế thật!"
Ông cụ Tiết giật mình thốt lên.
Ngay cả chuyện này mà đại sư cũng tính ra được, đúng là thần kỳ!
Nhà họ Tiết có ba anh em, ông cụ Tiết đứng thứ ba. Tiết lão Đại và Tiết lão Nhị vẫn sống ở quê, chỉ có một mình Tiết Tam Hà là chuyển đến thành phố sinh sống.
Tiết Đại Sơn, thường được gọi là Tiết lão Đại, có hai con trai và một con gái. Con trai lớn trong lúc sửa mái nhà không may ngã xuống chết. Vài năm sau, con trai thứ hai còn rất trẻ nhưng đột nhiên lên cơn nhồi máu cơ tim rồi qua đời.
Tiết Nhị Xuyên, còn gọi là Tiết lão Nhị, có một con trai và một con gái. Vài năm trước, con trai ông đi xa bằng xe khách thì gặp tai nạn lật xe. Khi đó cả xe không ai bị thương, chỉ có mình cậu ta mất mạng.
Gia đình Tiết lão Đại và Tiết lão Nhị liên tục gặp chuyện không may, chỉ có nhà của Tiết Tam Hà ở thành phố là không có chuyện gì xảy ra.
Cứ cách vài năm, lại có một người trẻ trong dòng họ chết bất đắc kỳ tử. Ai cũng cảm thấy sự việc này có điều kỳ lạ.
Ba anh em nhà họ Tiết bàn bạc, đoán rằng có thể tổ tiên có vấn đề, liền nhờ một vị đại sư phong thủy đến xem xét. Họ tìm được một vị trí phong thủy tốt hơn rồi dời mộ tổ tiên đến đó. Ngoài ra, phong thủy của nhà cửa cũng được kiểm tra cẩn thận để đảm bảo không còn sai sót gì mới yên tâm.
Sau đó, hai năm trời gia đình đều yên ổn, không còn ai gặp chuyện, ai nấy đều nghĩ rằng mọi thứ đã ổn thỏa. Không ngờ đến bây giờ, cháu trai ông cụ lại xảy ra chuyện.
Ông cụ Tiết lo lắng đến mức tóc đã bạc lại càng bạc thêm.
Nhớ đến những lời Tô Nhiên vừa nói, Tiết Thuận thử thăm dò,"Không lẽ... những người trẻ trong gia đình tôi qua đời... đều là bị mượn tuổi thọ?"
Tô Nhiên gật đầu,"Đừng nói 'không lẽ' nữa, chính xác là bị mượn thọ."
Đinh Việt An kinh hãi nhìn Tô Nhiên, trong khi Tiết Nam nằm trên giường lại trông hết sức ngơ ngác. Cậu ta hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người Đinh Việt An.
"An Tử, bố tôi và mọi người đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu."
Đinh Việt An đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cậu ta im lặng, rồi thì thầm,"Suỵt, đừng nói gì, lát nữa tôi sẽ kể cho cậu nghe."