Ma nữ giận dữ gào lên, dường như cô ấy lại quay về khoảng thời gian bị tra tấn. Cả người cô ấy run rẩy, nỗi đau đớn khắc sâu vào tận xương tủy.
Nghe những lời cô ấy nói, mấy người họ đứng lặng hồi lâu, không thể bình tĩnh lại được. Đây có còn là con người không? Cô ấy nói không sai, đó là một con quỷ, một con ác quỷ!
Vương Khải suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy trong khoảng thời gian đó, hắn ta có từng nói gì không?"
Ma nữ rơi lệ máu, giọng nghẹn ngào: "Từ khi tôi bị bắt, hắn chưa từng nói một câu nào."
"Thế hắn trông như thế nào?"
Ma nữ lắc đầu: "Tôi không biết, mỗi lần hắn xuất hiện đều đeo một chiếc mặt nạ quỷ, tôi không biết khuôn mặt thật của hắn. Tôi chỉ biết hắn rất gầy, cao khoảng một mét bảy mươi mấy."
Vương Khải cau mày hỏi tiếp: "Cô hãy nhớ kỹ xem, hắn có đặc điểm gì hay có thói quen nào không?"
Ma nữ cúi đầu hồi tưởng, một lúc sau bỗng ngẩng phắt lên: "Tôi nhớ ra rồi. Trên cánh tay trái của hắn có một vết sẹo tròn, giống như bị tàn thuốc làm bỏng. Còn có một lần, hắn ra ngoài nghe điện thoại, tôi nghe loáng thoáng hắn nói hắn là Tôn Minh Viễn, nhưng khoảng cách khá xa nên tôi không chắc chắn lắm."
Tôn Lâm kinh hãi kêu lên: "Cô nói hắn ta tên là Tôn Minh Viễn?"
Vương Khải ngạc nhiên: "Sao vậy? Cậu biết hắn sao?"
Tôn Lâm ánh mắt sáng rực: "Tôi có một người anh họ xa cũng tên là Tôn Minh Viễn."
Lưu Lệ trêu chọc: "Trùng hợp thế? Anh họ cậu không phải là kẻ giết người biến thái đấy chứ?"
Tôn Lâm lắc đầu, cảm thấy không thể nào: "Không thể nào? Sao có chuyện trùng hợp đến vậy được?"
Vương Khải suy nghĩ một chút: "Vậy cậu có biết trên cánh tay hắn có vết sẹo không?"
Tôn Lâm chần chừ: "Chúng tôi cũng không hay liên lạc, tôi không biết trên tay hắn có sẹo hay không."
Tô Nhiên chen vào: "Chuyện này đơn giản thôi, cậu có ảnh của anh họ không? Đưa tôi xem là biết ngay."
"Ảnh thì tôi không có, nhưng tôi có kết bạn WeChat với hắn, để tôi xem có bức ảnh nào không."
Tôn Lâm vừa nói vừa lấy điện thoại ra tìm kiếm, rất nhanh đã tìm được một bức ảnh của Tôn Minh Viễn.
Tô Nhiên chỉ liếc mắt một cái rồi liền nói chắc nịch với Vương Khải: "Đi bắt hắn đi. Hắn không chỉ giết một mạng người thôi đâu, ít nhất đã giết năm người."
Từ tướng mạo của người này, đôi mắt tam bạch, trên trán có nốt ruồi sát khí, giữa hai hàng lông mày có nhiều nếp nhăn loạn xạ, lông mày quá rậm, dù đeo kính nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ các tia máu trong mắt. Người có tướng mạo như vậy rất dễ là kẻ tâm lý biến thái, tính cách tàn nhẫn.