Không cam lòng, ông lão tiếp tục lục soát, nhưng vẫn chỉ toàn là tro bụi. Ông ngơ ngác lẩm bẩm: "Cái... cái gì thế này? Sao chỉ còn lại một nắm tro? Nó không chịu mang theo, tôi còn dọa cắt tiền tiêu vặt thì nó mới chịu giữ bên mình..."
"Bùa đã sử dụng xong thì sẽ hóa thành tro."
Tô Nhiên nói: "Cậu ta bị mượn thọ, đáng lẽ đã phải chết ngay lập tức, nhưng chính lá bùa đã thay cậu ta chặn một kiếp nạn, nhờ vậy cậu ta mới chỉ rơi vào trạng thái hôn mê."
Tiết Nam hôn mê mấy ngày, Vương Mai cũng khóc ngần ấy thời gian. Nếu có thể, bà thà để mình chịu bệnh thay con. Giờ thấy ông lão xem trọng Tô Nhiên như vậy, trong lòng bà cũng cảm thấy có chút hy vọng.
Bà lập tức cầu xin: "Đại sư, cô có thể làm cho con trai tôi tỉnh lại không?"
Vẻ mặt Tô Nhiên bình thản gật đầu: "Có thể."
Cô nâng tay, tung ra một lá phù.
Lá phù bay lên không trung, đột nhiên hóa lớn bằng kích thước một người thật, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ rồi nhanh chóng dung nhập vào cơ thể Tiết Nam.
Đinh Việt An kinh ngạc đến mức mắt suýt rớt ra ngoài. Anh ta há hốc miệng nhìn Tiết Nam trên giường, rồi quay đầu quan sát những người xung quanh.
Cũng may, ai nấy đều mang vẻ mặt sửng sốt không kém, thế là anh ta cũng không cảm thấy quá mất mặt.
Tiết Thuận và Vương Mai hoàn toàn chết lặng, ánh mắt sững sờ nhìn con trai.
Ông lão còn khá hơn một chút, nhưng chân ông có phần đứng không vững.
Tiết Nam trên giường khẽ động đậy, từ từ mở mắt. Vừa tỉnh lại, cậu ta đã thấy một đám người trợn tròn mắt nhìn mình chằm chằm, sợ đến mức giật bắn cả người.
"Ba, mẹ, ông nội, mọi người đều ở đây sao? Còn cả Việt An nữa... Mọi người nhìn con kiểu gì vậy, đáng sợ quá..."
Cậu ta khẽ rùng mình, vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh.
"Ơ... mà cô gái này là ai?"
"Con trai..."
Vương Mai hoàn hồn, vừa định nhào tới ôm con thì đã bị ông lão nhanh chân giành trước.
"Cháu ngoan của ông, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi! Cháu làm ông sợ chết khiếp!"
Ngay sau đó, Tiết Thuận, Vương Mai cùng Đinh Việt An cũng lao đến vây quanh giường, mừng rỡ vừa khóc vừa cười.
Đợi đến khi mọi người dần bình tĩnh lại, Tô Nhiên mới tiếp tục nói: "Mượn thọ là một loại cấm thuật vô cùng độc ác. Muốn giải quyết triệt để, phải tìm ra kẻ đứng sau và phá hủy thuật pháp của hắn."
Lúc này, không ai còn hoài nghi thực lực của Tô Nhiên nữa.
Tiết Thuận vội vàng gật đầu: "Phải làm sao để phá thuật? Đại sư, cô cứ nói đi."