Chương 17: Cô... cô là thần tiên à?

Livestream Đoán Mệnh: Mở Đầu Bị Truy Sát?

Tiền Quán Quán Nhi 09-09-2025 13:54:49

Bác bảo vệ sững sờ, bàn tay định bật loa cũng khựng lại, khuôn mặt đầy vẻ không dám tin. Cô ấy nói không sai chút nào. Vậy, vậy, chẳng lẽ thật sự có xác chết dưới đó? "Mẹ ơi, chẳng lẽ có người chết thật sao?" Những người dã ngoại vừa nghe xong lập tức sợ hãi chạy tán loạn. Bầu không khí trở nên kỳ lạ và tĩnh lặng đến đáng sợ. "Để tôi đào." Một lát sau, bác bảo vệ bỏ chiếc loa xuống, xắn tay áo, đi đến nhà kho gần đó lấy một cái xẻng, mấy người dã ngoại kéo tấm thảm picnic ra xa. Bác bảo vệ đào tại chỗ Tô Nhiên đã chỉ. Chẳng bao lâu, một chiếc vòng tay thực sự xuất hiện từ lòng đất. Sắc mặt mọi người tái nhợt, bàn tay bác bảo vệ cầm xẻng cũng run lên bần bật. Quả thật có một chiếc vòng tay! Vậy còn thi thể... Bác bảo vệ nuốt nước bọt, ôm hy vọng hỏi: "Cô bé à, có khi nào chỉ là trùng hợp thôi, đúng không?" Tô Nhiên không nói gì, chỉ nhìn bác với ánh mắt "bác nghĩ sao?", ra hiệu cho bác tiếp tục đào. Bác bảo vệ hít sâu một hơi, cắn răng tiếp tục đào. Mấy nam sinh bên cạnh thay phiên nhau giúp bác đào, bác đã mệt đến thở không ra hơi, suýt kêu rên thì một đoạn xương tay trắng hếu lộ ra trước mắt mọi người. "Ai da, trời đất ơi!" Bác bảo vệ giật bắn mình, vội vàng ném chiếc xẻng trong tay rồi nhanh chóng nhảy sang một bên, thân thể già nua ấy bỗng chốc linh hoạt lạ thường. Không khí như đông cứng lại, từng cơn gió lạnh lùa qua khiến ai nấy sởn cả gai ốc. Bác bảo vệ mặt mày tái nhợt, kinh hãi nhìn Tô Nhiên, đầu lắc lư một cái rồi ngất xỉu. Tô Nhiên vội vàng đỡ lấy bác, tuổi tác thế này rồi, lỡ mà ngã gãy xương thì phiền lắm. "Hu hu..." Một cô gái nhát gan bật khóc nức nở: "Phải... phải làm sao đây... có người chết... thật sự có người chết!" Chân Trần Toàn run lẩy bẩy, lắp bắp: "Cô... cô là thần tiên à?" Mấy người còn lại đồng loạt nhìn về phía Tô Nhiên. Tô Nhiên liếc qua bác bảo vệ vừa tỉnh lại, nhíu mày: "Thần tiên gì chứ, phải tin vào khoa học, đúng không bác?" Bác bảo vệ gượng cười, trông cứ như đang khóc, lắp bắp nói: "Báo, báo, báo... báo cảnh sát đi." Nói xong, bác tự véo nhân trung của mình, thở hồng hộc. Khổ thật, suýt chút nữa là không kịp lĩnh tiền lương hưu rồi. Những người gan dạ hơn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gọi điện báo cảnh sát. Trong lúc chờ cảnh sát đến, Tô Nhiên nhân cơ hội tranh thủ quảng cáo: "Muốn mua bùa bình an không? Bảo đảm bình an thuận lợi, tránh tà ma xâm nhập."