Tô Nhiên quan sát kỹ phòng ký túc xá của anh ta, ánh mắt dừng lại trên một chiếc giường tầng, lông mày lập tức nhíu chặt. Chiếc giường này mang một luồng sát khí nặng nề, hơn nữa còn có dấu vết từng sử dụng bùa chú.
Cô lập tức lên tiếng cắt ngang lời huyên thuyên của Đinh Việt An,"Cái giường phía trước kia là của ai?"
"Cái này à? Đây là giường của bạn thân tôi, Tiết Nam, người mà tôi nói đột nhiên bị bệnh ấy."
"Sao thế? Có vấn đề gì sao?"
Thấy sắc mặt Tô Nhiên không ổn, Đinh Việt An hoảng hốt lùi lại mấy bước: "Không phải chứ, đại sư, giường của Tiết Nam có vấn đề sao?"
Tô Nhiên nghiêm mặt gật đầu: "Có sát khí, rất nặng."
Đinh Việt An hoảng loạn, giọng nói run rẩy như sắp khóc: "Đừng mà, đại sư, Tiết Nam là anh em chí cốt của tôi, cô nhất định phải cứu cậu ấy."
Tô Nhiên đáp: "Anh đừng vội, cứ kể hết những gì anh biết cho tôi nghe."
"Tiết Nam và tôi sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, lại còn là hàng xóm. Quan hệ của chúng tôi rất tốt, từ bé đã gắn bó như hình với bóng. Hồi nhỏ, hai đứa nghịch ngợm vô cùng, suốt ngày trèo cây trộm trứng chim, rồi còn bày trò nghịch dại."
Đinh Việt An gãi đầu, có chút xấu hổ: "Lúc bé chúng tôi nghịch ngợm lắm, từng kéo váy mấy đứa con gái, còn bắt cả "quỷ treo cổ" để chơi nữa. Cô biết "quỷ treo cổ" không? Chính là một loại sâu sống trên cây ngô đồng, có màu nâu sẫm, bọc trong kén hình bầu dục. Bên ngoài kén dính đầy mảnh lá khô, phần đỉnh có một lỗ nhỏ để con sâu thò đầu ra, nhả tơ và treo lơ lửng trên cây."
"Hồi đó, bọn con gái sợ lắm, chạy trốn từ xa. Nhưng tôi với Tiết Nam chẳng sợ gì cả, còn xé kén ra, lấy con sâu bên trong, rồi dùng xi lanh bơm nước vào bụng nó cho phình lên. Nhìn thấy nó căng tròn mà buồn cười lắm..."
Nghe đến đây, khóe miệng Tô Nhiên giật giật, sở thích này thật sự quá kinh khủng. Cô nhíu mày, ngắt lời hắn: "Nói vào trọng điểm."
Đinh Việt An cười ngượng: "À, à, xin lỗi, tôi vào ngay đây. Một tuần trước, chúng tôi cùng đi ăn ở căn tin. Cậu ta vừa ăn được một miếng thì bỗng nhiên gục xuống bàn. Lúc đó tôi hoảng hồn, tưởng đồ ăn có độc, vội vàng móc họng để nôn ra hết, ngay cả món thịt kho tàu mà tôi thích nhất cũng ói sạch..."
Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Nhiên, Đinh Việt An lập tức quay lại chủ đề chính: "Tôi nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện. Nhưng từ lúc đó đến giờ, cậu ấy vẫn hôn mê không tỉnh lại."