Chương 43: Đến bệnh viện

Livestream Đoán Mệnh: Mở Đầu Bị Truy Sát?

Tiền Quán Quán Nhi 09-09-2025 13:56:29

"Bác sĩ kiểm tra thế nào cũng không tìm ra nguyên nhân. Trước khi cậu ấy ngã bệnh, hai chúng tôi như hình với bóng, cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng ngủ chung phòng. Bây giờ chỉ còn một mình tôi, trong lòng trống trải vô cùng. Tôi suy nghĩ mãi, không biết có phải hai chúng tôi đã vô tình chọc phải thứ gì đó không sạch sẽ hay không. Cô xem mấy ngày nay tôi xui tận mạng, còn cậu ấy thì đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Chuyện này kỳ quặc lắm, đại sư, cô nói xem, tôi đoán có đúng không?" Tô Nhiên gật đầu: "Anh đoán không sai, trên người cậu ấy đầy sát khí, đây không phải là một căn bệnh thông thường." "Sát khí? Vậy có nguy hiểm đến tính mạng không?" Đinh Việt An hoảng hốt, ngồi phịch xuống giường, ánh mắt tha thiết: "Hồi nhỏ chúng tôi đã từng thề sẽ sống chết có nhau. Cậu ấy không thể xảy ra chuyện được." "Đại sư, cứu cậu ấy như thế nào, cô nói đi. Tôi làm không được thì ba mẹ cậu ấy cũng nhất định sẽ làm." Tô Nhiên trầm ngâm: "Trường hợp của cậu ấy khá đặc biệt, tôi phải gặp trực tiếp mới xem được." "Chuyện này đơn giản, tôi đưa cô đi ngay." Tô Nhiên nhìn đồng hồ, bây giờ là 8 giờ 40 tối, bèn hỏi: "Giờ đi có phiền không?" "Không sao đâu, Tiết Nam đang ở bệnh viện, chỗ đó mở cửa suốt 24 giờ." "Vậy được, anh qua đón tôi đi." Sau đó, Đinh Việt An quay trở lại khu chợ đêm, lái chiếc xe điện nhỏ, chở Tô Nhiên lao vút về phía bệnh viện nơi Tiết Nam đang điều trị. Có bùa bình an của Tô Nhiên bên người, Đinh Việt An cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tinh thần thoải mái. Trên đường đi, anh ta không ngừng thao thao bất tuyệt, kể về chuyện của anh ta và Tiết Nam. Nhà của Đinh Việt An và Tiết Nam là hàng xóm. Năm đó, mẹ của Tiết Nam, bà Vương Mai, gặp khó khăn khi sinh nở, suýt chút nữa không qua khỏi. Sau khi sinh, sức khỏe bà ấy suy sụp nghiêm trọng, gần như không thể rời giường. Bà nội của Đinh Việt An là một thầy thuốc Đông y, đã chữa khỏi bệnh cho bà Vương Mai. Từ đó về sau, hai gia đình thân thiết như ruột thịt, cùng nhau trải qua hơn mười năm êm ấm, hòa thuận. Sau này, khi sự nghiệp của cha Tiết Nam ngày càng phát triển, gia đình cậu ta chuyển đến trung tâm thành phố. Hai gia đình xa cách vài năm, mãi đến khi lên đại học, Đinh Việt An và Tiết Nam lại học chung lớp. Gặp lại nhau, cả hai đều vô cùng vui mừng, từ đó luôn gắn bó như hình với bóng. Từ khi Tiết Nam lâm bệnh, Đinh Việt An lúc nào cũng buồn bực. Mỗi lần đến bệnh viện thăm bạn, nhìn cậu ta nằm bất động trên giường như một người đã chết, lòng anh ta đau như cắt.