Bây giờ gặp được Tô Nhiên, cảm thấy bạn mình có hy vọng được cứu, tâm trạng phấn khởi, thế nên miệng anh ta cứ nói không ngừng.
Đạp xe hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến nơi... bệnh viện trung tâm thành phố.
"Đại sư, lát nữa gặp bố mẹ Tiết Nam, cô cứ thoải mái nói giá. Họ rất giàu, cô muốn bao nhiêu họ cũng trả."
Tô Nhiên liếc anh ta một cái, thản nhiên hỏi: "Bố mẹ cậu ta đối xử với anh tốt không?"
Đinh Việt An ngơ ngác,"Tốt lắm, coi tôi như con ruột vậy, không chê vào đâu được."
Tô Nhiên bĩu môi, có một đứa con tốt thế này cũng xem như phúc phận.
Cô lấy điện thoại ra xem, đã gần chín rưỡi tối. Khu điều trị nội trú vô cùng yên tĩnh, hầu như không có chút âm thanh nào.
Tiết Nam nằm trong phòng bệnh riêng, mẹ cậu ta... Vương Mai... đang nắm tay con trai thì thầm, cha cậu ta... Tiết Thuận... ngồi bên cạnh an ủi vợ. Nghe thấy có người vào, Vương Mai vội vàng lau nước mắt.
Quay đầu lại thấy Đinh Việt An dẫn theo một cô gái trẻ, bà cho rằng đó là bạn học của con trai nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Tiết Thuận trông rất tiều tụy, ông khẽ thở dài,"Tiểu An, muộn thế này rồi sao còn đến? Đây là bạn cùng lớp của cháu à?"
Đinh Việt An vội vàng giới thiệu,"Bác Tiết, đây là đại sư Tô. Cô ấy rất lợi hại, chỉ nhìn qua là biết bệnh của Tiết Nam có vấn đề. Cháu đưa cô ấy tới xem thử."
Bố mẹ Tiết Nam đối với Đinh Việt An như con ruột, nên anh ta luôn gọi họ là bác Tiết, bác Vương.
Hai vợ chồng nhìn Tô Nhiên, chỉ thấy đây là một cô gái trẻ, vì vậy họ chỉ nghĩ rằng anh ta đang đùa, cũng không tin nhưng cũng không trách cứ gì.
Tiết Thuận khẽ thở dài,"Tiểu An, bác biết cháu lo cho Nam Nam, bác rất cảm kích. Nhưng trời đã khuya rồi, không an toàn, cháu nhìn nó một lát rồi về đi."
Đinh Việt An còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng bệnh đã mở ra.
"Tô đại sư, sao cô lại ở đây?" Một ông lão từ ngoài bước vào, nhìn thấy Tô Nhiên thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Tô Nhiên mỉm cười chào hỏi,"Ông à, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Người vừa đến chính là ông lão mà trước đó từng cá cược với cô khi ăn bánh bao.
Vừa nhìn thấy Tô Nhiên, ông lão còn vui mừng hơn cả gặp con ruột, vội vàng bước nhanh đến trước mặt cô. Ban đầu ông định bắt tay, nhưng cảm thấy không thích hợp, cuối cùng đành đứng đó, kích động xoa xoa hai tay.
"Tốt quá rồi, Tô đại sư, cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi. Hai ngày nay tôi đi khắp nơi tìm cô mà không thấy, suýt nữa thì lo đến chết mất."