Tô Nhiên chẳng biết nói gì, nhanh chóng thu giấy lại, chạy nửa vòng công viên tìm một chỗ khác ngồi.
"Đấy, bác thử theo kịp xem."
Nhưng niềm vui của cô không kéo dài lâu. Tiếng loa từ xa lại vọng tới. Bác bảo vệ xuất hiện trong tầm mắt cô, nhắm thẳng hướng cô mà đi tới.
Tô Nhiên ấm ức vô cùng. Cô chỉ muốn kiếm chút tiền, có gì sai?
Hôm nay đúng là cô xui xẻo, hay sao mà cứ đụng phải bác này?
Dù cô đổi chỗ mấy lần, bác ấy vẫn tìm được cô.
Hít sâu một hơi, cô không chịu được nữa. Đã đến mức này, không cần nhịn thêm.
Cô chẳng là gì lúc này, nhưng đại trượng phu biết co biết duỗi, người khôn ngoan biết thời thế!
Được rồi, dọn quán!
Tô Nhiên thu tấm giấy lại, đứng lên: "Bác ơi, tôi không làm nữa. Tôi đi dạo một chút, được không?"
Bác bảo vệ cười hiền hòa: "Đi dạo thì được." Nói rồi bác tắt loa, nhưng vẫn không rời đi.
Tô Nhiên hít sâu vài hơi, thầm nhủ: "Không tức, không tức. Tức mình thì không đáng, tức bác thì lại phải đền!"
Không để ý tới bác bảo vệ nữa, cô tự mình đi dạo. Nhìn dòng người nhộn nhịp, tâm trạng cô cũng trở nên phấn chấn hơn.
Trong công viên có nhiều quầy hàng nhỏ, bán đủ thứ, Tô Nhiên không khỏi tò mò, thấy gì cũng muốn mua.
Bất chợt, cô dừng lại.
Giữa công viên có một khu rừng nhỏ, dưới tán cây có vài người đang tổ chức dã ngoại, tiếng cười nói rộn ràng, trông rất vui vẻ.
Tô Nhiên đứng im nhìn họ hồi lâu, cuối cùng quyết định bước đến.
Chàng trai đang ngồi ăn trong nhóm, Trần Toàn, nhìn thấy cô tiến lại gần thì cười trêu: "Chà, có người đẹp đang tiến lại đây. Mọi người thấy sao? Chắc là cô ấy để ý tôi rồi, vừa nãy cứ nhìn tôi mãi không rời mắt."
Mọi người đồng loạt quay lại, chỉ thấy một cô gái có nước da trắng trẻo, trông xinh xắn, gương mặt còn mang chút nét bầu bĩnh, trông chừng mười tám, mười chín tuổi. Đôi mắt trong veo long lanh đang hướng về phía họ.
Cô gái đi cùng cười khẩy,"Thôi đi, đừng tự dát vàng lên mặt mình. Một cô gái xinh thế này mà để ý cậu? Chắc nhìn trúng nước da đen sì của cậu hay cái dáng lùn tịt đó?"
Mọi người cười ầm lên, có người còn vẫy tay gọi: "Này, người đẹp, qua đây ăn chung đi!"
Nếu là trước kia, Tô Nhiên đã tung ngay một cước đá bay kẻ vừa nói.
Nhưng bây giờ, cô đã khác xưa, không có tiền, cũng chẳng còn bao nhiêu linh lực, đành phải trầm ổn hơn nhiều.
Tô Nhiên lắc đầu, không giận, chỉ là một đám nhóc con thôi mà, tuổi của bọn họ cộng lại cũng chưa đủ lẻ tuổi của cô, cô chẳng buồn chấp nhặt. Cô nói: "Các cậu có muốn mua bùa bình an không? Nó có thể giúp các cậu bình an vô sự, tránh tà ma quấy nhiễu."