Cô quay sang nhìn ông lão, cười nói: "Ông thua rồi nhé."
Ánh mắt ông lão đã từ không tin chuyển sang kính phục: "Ông chịu thua. Tiền bánh bao ông trả. Cô bé, à không, cao nhân, cháu giúp ông xem thử đi."
Tô Nhiên gật đầu: "Được thôi, năm trăm đồng."
Ông lão lấy điện thoại ra: "Không vấn đề gì. Ông sẽ chuyển khoản cho cháu qua tài khoản bạn bè."
Tô Nhiên lắc đầu: "Cháu không có điện thoại."
Nhìn ánh mắt ông lão lúc này, dường như còn xen lẫn sự thương cảm: Một cô bé không có cả điện thoại, chắc cuộc sống cũng khó khăn lắm.
"Vậy thẻ ngân hàng thì sao?" Ông hỏi.
"Cháu cũng không có thẻ ngân hàng."
Ánh mắt ông lão càng thêm phần xót xa. Không điện thoại, không tài khoản ngân hàng, chắc chắn là sống rất vất vả.
"Vậy thì chờ một chút. Ở đây có máy ATM, ông sẽ rút tiền đưa cháu."
"Được ạ." Tô Nhiên đồng ý.
Không lâu sau, ông lão quay lại, đưa năm trăm đồng cho Tô Nhiên.
Nhận được tiền, Tô Nhiên cười rạng rỡ, cảm thấy bầu không khí xung quanh dường như cũng trở nên dễ chịu hơn.
Dù hiện tại cô chẳng có gì, nhưng không sao. Từ đầu bắt đầu lại, cô vẫn tự tin mình sẽ thành công, như trước đây cô đã đạt đến đỉnh cao trong tu luyện.
Kiếm tiền chỉ là chuyện nhỏ với Tô Nhiên.
Cô tràn đầy năng lượng, nhìn ông lão với vẻ nghiêm túc: "Nhìn tướng mặt ông, đôi mắt sáng, lòng trắng và lòng đen rõ ràng, hiện tại sức khỏe tốt, tinh thần dồi dào. Gò má đầy đặn, sống mũi cao cân đối, cung điền trạch tròn trịa. Sau trung niên vận khí của ông càng ngày càng tốt, tài vận hanh thông. Nhân trung sâu dài, con cháu đông đủ, cằm tròn, có hai cằm, về già hưởng phúc lộc từ con cháu."
"Xét cung con cái, con trai ông sự nghiệp thành đạt, con dâu hiền lành, con gái và con rể cũng rất tốt. Ông đúng là người có tướng phúc hậu, cuộc sống không lo thiếu thốn, con cháu đầy đàn, hạnh phúc an nhàn, không có nạn gì lớn."
"Không có nạn lớn, vậy nạn nhỏ thì sao? Có không?" Ông lão sốt ruột hỏi.
Tô Nhiên nhìn ông: "Có thì có, nhưng chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để tâm."
Ông lão càng thêm lo lắng: "Chuyện nhỏ cũng là chuyện. Cháu nói xem đó là chuyện gì? Nhỏ đến mức nào?"
"À, năm ông chín mươi chín tuổi..."
Ông lão hào hứng ngắt lời: "Ông có thể sống đến chín mươi chín tuổi sao?"
"Không phải vậy. Khi ông chín mươi chín tuổi, mộ phần của ông bị đào lên. Nhưng không phải chuyện xấu đâu. Chính phủ sẽ thu hồi đất để xây đường, và bồi thường cho gia đình ông một khoản tiền lớn. Ông đúng là phúc khí dồi dào, ngay cả sau khi chết cũng vẫn kiếm được tiền cho con cháu."