Bốn người đến nơi phát hiện thi thể, cái hố to lúc trước đã được lấp đầy.
Tô Nhiên kẹp lá bùa giữa hai ngón tay, miệng lẩm nhẩm vài câu chú, lá bùa tự bốc cháy mà không cần lửa, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, bay lả tả không có gió, dường như rơi xuống đất, lại như thể hòa tan vào không khí.
Không biết có phải do tác động tâm lý không, mà ba người Vương Khải bỗng cảm thấy lạnh hơn rất nhiều, không khí âm u đến rợn người, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó hiểu, như thể có ai đó đang âm thầm quan sát họ.
Tôn Lâm rùng mình, lẩm bẩm trong lòng, chắc là do mặc ít áo quá. Biết vậy tối nay cậu ta đã mặc thêm đồ rồi.
Cậu ta xoa xoa hai cánh tay, đưa mắt nhìn quanh: "Đại sư, chỗ này chẳng có gì cả."
"Ồ, quên mất là các anh không nhìn thấy."
Tô Nhiên khẽ phẩy tay trước mặt họ, một tia sáng vàng nhanh chóng hòa vào trong mắt ba người: "Được rồi, bây giờ các anh có thể nhìn thấy."
Tôn Lâm chớp mắt vài cái, rồi lại nhìn quanh: "Vẫn chẳng thấy gì cả?"
Lời còn chưa dứt, một cái bóng đen bỗng nhiên từ trên cây trượt xuống.
Một ma nữ đột ngột buông mình từ cành cây, mái tóc dài xõa xuống, hai hốc mắt là hai lỗ máu đen ngòm, miệng vừa há ra, máu tươi từ trong trào ra từng dòng, giọng nói mơ hồ không rõ ràng: "Các người... đang tìm tôi sao?"
Ngoại trừ Tô Nhiên, ba người còn lại hồn bay phách lạc.
"A!!!"
Tiếng hét chói tai của Lưu Lệ vang lên, còn chưa kịp ngất xỉu thì bên cạnh, Tôn Lâm đã trợn trắng mắt, ngã lăn ra đất trước.
Tô Nhiên bị tiếng hét làm ù cả tai, khẽ lắc đầu nhìn Tôn Lâm dưới đất, thầm nghĩ, thật là vô dụng.
Lưu Lệ nhìn Tôn Lâm ngã xuống trước mình, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Chuyện gì thế này, cô ấy còn chưa ngất mà cậu ta đã ngất trước rồi?
Vương Khải đã từng xử lý vô số vụ án, tự nhận bản thân có tố chất tâm lý cực kỳ vững vàng, nhưng lúc này da đầu cũng tê dại, tứ chi cứng đờ, gương mặt méo mó tái nhợt như bị sét đánh.
Tô Nhiên ngẩng đầu nhìn ma nữ: "Xuống đây, chúng tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Bây giờ năng lực của cô không thể so với trước đây, nhưng đối với ma nữ chưa từng trải đời này, cô vẫn là một sự tồn tại vô cùng đáng sợ.
Ma nữ cảm thấy Tô Nhiên rất nguy hiểm, sau khi bay xuống từ trên cây liền vô thức giữ khoảng cách an toàn, không dám lại gần, hai hốc mắt đầy máu tràn ra vẻ nghi hoặc xen lẫn sợ hãi.