Chương 26: Ma nữ kể tội

Livestream Đoán Mệnh: Mở Đầu Bị Truy Sát?

Tiền Quán Quán Nhi 09-09-2025 13:55:26

"Giết hắn!" "Giết hắn!!" "Tôi phải giết hắn!!!" Tôn Lâm sợ đến suýt tè ra quần, vội vàng trốn sau lưng Tô Nhiên. Vương Khải và Lưu Lệ cũng bị dọa lùi vài bước. Tô Nhiên cau mày, vung tay tát một cái, lập tức luồng hắc khí trên người ma nữ bị đánh tan phần lớn, cô ấy cũng tỉnh táo lại, run rẩy cúi đầu đứng im, không dám nhìn thẳng. "Thành thật chút đi, hỏi gì thì trả lời nấy. Nếu không, tôi sẽ đánh cho cô hồn phi phách tán." Giọng nói trong trẻo của Tô Nhiên vang lên, ma nữ lập tức run bắn cả người. Tô Nhiên quay sang Vương Khải: "Tôi nghĩ để tôi hỏi thì hơn." Vương Khải gật đầu, đối phó với ma quỷ không phải sở trường của anh ta. Tô Nhiên hỏi: "Cô là ai? Chết như thế nào? Ai là hung thủ?" Ma nữ đau khổ bật khóc: "Hung thủ là một người đàn ông, tôi không biết hắn, không hề quen biết." Vương Khải nghi hoặc: "Không quen biết? Vậy là cướp của giết người hay là ân oán cá nhân?" Ma nữ lắc đầu: "Không phải, hắn là một con quỷ, một con quỷ giết người!" Thấy luồng khí đen trên người ma nữ lại sắp bùng phát, Tô Nhiên búng tay một cái, một luồng kim quang bay vào người ma nữ, luồng khí đen lập tức tiêu tan. Vương Khải thấy ma nữ bình tĩnh hơn, tiếp tục nói: "Cô hãy kể rõ ràng mọi chuyện, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ, đưa hắn ra trước pháp luật." Ma nữ bắt đầu kể: "Tôi tên là Trương Thiến Thiến, năm nay hai mươi tuổi, quê ở Cám Châu, Giang Tây. Nhà tôi nghèo lắm, tất cả tiền bạc trong nhà đều dành cho em trai, tôi không có tiền học đại học. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi một mình lên thành phố này làm việc." "Tối hôm đó, tan ca muộn, tôi đi ngang qua một con hẻm nhỏ thì bị ai đó bịt miệng và kéo đi. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình bị nhốt trong một căn phòng kín." "Các anh có biết hắn đã làm gì tôi không? Hắn là một con quỷ, một kẻ giết người biến thái!" "Hắn không cướp của, cũng không xâm hại tôi, mà trói tôi bằng xích sắt, hành hạ tôi từng chút một. Hắn bẻ gãy xương sườn của tôi, bẻ gãy chân tay tôi. Tôi càng đau đớn, hắn càng vui vẻ. Tôi gào thét thảm thiết, hắn lại càng hưng phấn. Tôi van xin hắn thả tôi ra, nói rằng tôi có thể dâng hết số tiền dành dụm được, tôi hứa sẽ không báo cảnh sát. Nhưng hắn không hề để tâm..." "Ngày nào hắn ta cũng nghĩ ra đủ trò để hành hạ tôi. Hắn dùng cán thìa từ từ móc mắt tôi ra, sau đó lại dùng kéo cắt lưỡi tôi. Tôi không biết mình đã ngất đi bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị hắn tra tấn đến tỉnh lại vì đau đớn. Tôi như sống trong địa ngục, muốn chết cũng không được, muốn sống cũng chẳng xong. Tôi chỉ có thể nguyền rủa hắn, nguyền rủa hắn chết không được tử tế. Nhưng tại sao? Tại sao hắn vẫn còn sống khỏe mạnh?"