Chương 25: Đại sư, có ma! Có ma!!!

Livestream Đoán Mệnh: Mở Đầu Bị Truy Sát?

Tiền Quán Quán Nhi 09-09-2025 13:55:22

Vương Khải cố đè nén nỗi sợ trong lòng, cùng Lưu Lệ mỗi người một bên dìu Tôn Lâm lui về sau, đứng phía sau lưng Tô Nhiên. Sau khi đặt Tôn Lâm xuống, Vương Khải và Lưu Lệ nhanh chóng rút súng, đứng chắn trước mặt bảo vệ cô: "Cẩn thận, cô lùi lại phía sau." Tô Nhiên nhìn bóng lưng run rẩy nhưng vẫn kiên định đứng trước mình, lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác xúc động. "Cất súng đi, thứ này vô dụng với ma quỷ. Hơn nữa, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu. Các anh không phải có chuyện cần hỏi sao, mau hỏi đi." Vương Khải ngập ngừng một lát, cuối cùng cùng Lưu Lệ cất súng, sau đó lấy ra thẻ cảnh sát, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh kiên định, giọng nói đầy nghiêm túc: "Chúng tôi là cảnh sát hình sự thành phố, đang điều tra vụ án của cô. Hy vọng cô có thể nói cho chúng tôi biết, cô là ai? Ai là hung thủ đã sát hại cô? Hãy giúp chúng tôi tìm ra manh mối." Ma nữ muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, máu tươi tuôn trào, chỉ phát ra những âm thanh ú ớ, không ai nghe rõ được. Vương Khải và Lưu Lệ nhìn nhau, lúng túng không biết phải hỏi thế nào khi không nghe rõ lời. Tô Nhiên giơ tay đánh ra một lá bùa, lá bùa lập tức hòa vào cơ thể ma nữ rồi biến mất. Ngay sau đó, diện mạo của ma nữ thay đổi, chỉ trong nháy mắt trở thành một cô gái thanh tú. "Ai da, đau chết mất, sao tôi lại nằm dưới đất thế này?" Tôn Lâm ôm đầu ngồi dậy, nhìn quanh một lượt, lập tức nhớ lại mọi chuyện. "Ma, ma kìa!!" Tôn Lâm giật mình nhảy dựng lên, ôm chặt lấy cánh tay của Tô Nhiên, hét lớn: "Đại sư, có ma! Có ma!!!" Tô Nhiên khó chịu muốn rút tay lại, nhưng Tôn Lâm ôm chặt cứng, cô đành bỏ cuộc. Cô chưa kịp lên tiếng thì Vương Khải đã quay lại, trừng mắt nhìn Tôn Lâm đầy tức giận: "Im miệng!" Thằng nhóc này, thật quá mất mặt. Tôn Lâm xấu hổ ngậm miệng lại, nhưng tay vẫn không chịu buông tay Tô Nhiên, dè dặt quét mắt nhìn quanh. Không thấy ma nữ đâu nữa, thay vào đó là một cô gái xinh đẹp. Có vẻ ma nữ đã biến mất, Tôn Lâm thở phào nhẹ nhõm, buông tay, đi đến bên cạnh Vương Khải, cười cười chào hỏi cô gái: "Chào cô, tôi là Tôn Lâm. Cô là ai, sao lúc nãy tôi không thấy cô?" Ma nữ không trả lời, vẫn chìm đắm trong dòng suy nghĩ của cô ấy. "Hung thủ? Hung thủ là ai?" Ma nữ ngơ ngác tự lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại điều gì đó. Từng chút một, luồng khí đen trên người ma nữ càng lúc càng dày đặc, dường như cô ấy đã nhớ ra điều gì, đột nhiên, khí đen bùng nổ, vẻ mặt trở nên dữ tợn.