Tác giả: Hồ Lục Nguyệt
Là nhân viên quản lý hồ sơ tại trại giam, Khương Lăng thuộc nằm lòng những hồ sơ phạm nhân từng xử lý. Đã chứng kiến quá nhiều tội phạm, nghe qua vô số câu chuyện phía sau, Khương Lăng hiểu rõ sự phức tạp và biến đổi khôn lường của nhân tính. Có người bẩm sinɧ đã xấu, gây ra tội ác không thể dung thứ. Có người sai một bước, rồi sai mãi, đến cuối cùng không còn đường quay đầu. Có người nhất thời bốc đồng, để rồi khi hối hận đã quá muộn màng. Cũng có người, bi kịch xảy ra chỉ vì ảnh hưởng từ gia đình. ... Một ngày nọ, Khương Lăng trọng sinɧ về năm 1993, khi cô vừa tốt nghiệp trường cảnh sáτ, được phân về đồn công an đường Kim Ô làm cảnh sáτ khu vực. Trong đại sảnh đồn đang xử lý một vụ ẩu đả, cảnh sáτ phụ trách đang giáo dục hai thiếu niên: “Tiền Đại Vinh, em đừng bắt nạt Lương Cửu Thiện thế nữa...” Hai cái tên này quá đỗi quen thuộc, Khương Lăng sững người ngay tại chỗ. Lương Cửu Thiện, sinɧ năm 1978, năm 1999 ngồi tù vì tội giết người. Người bị cậu ấy sáτ hại tên là Tiền Đại Vinh. Vụ án năm ấy gây chấn động toàn thành phố. Lương Cửu Thiện bỏ học, truy lùng suốt sáu năm chỉ để tự tay giết kẻ thù đã hại cɧếτ chị gái mình. Tại toà, cậu ấy chỉ nói đúng bốn chữ: “TÔI KHÔNG HỐI HẬN.” Hiện giờ, liệu chị của cậu ấy còn sống không? Hy vọng mọi thứ vẫn còn kịp!