Lưu thị vừa tức vừa hận, thầm mắng Phương Phỉ đúng là đồ thiển cận, đến trâm hoa của Thịnh Hề Nhan mà cũng dám lấy.
Bà ta quyết đoán ngay, nói: "Là do nha đầu Phương Phỉ này bị ma xui quỷ khiến!"
Bà ta quay sang Thịnh Hưng An, vẻ mặt áy náy nói: "Lão gia, là thiếp nhất thời sơ suất, không ngờ Phương Phỉ chẳng những trộm trâm hoa của Nhan tỷ nhi mà còn định vu oan cho con bé. Ai, đều là lỗi của thiếp."
Bà ta biết co biết duỗi, nhận sai vô cùng dứt khoát.
Thịnh Hưng An sa sầm mặt, tiện tay ném nửa cây trâm hoa đã cháy đen lên bàn.
Cạch.
Phương Phỉ sợ đến mức run rẩy cả vai, đầu càng cúi thấp hơn, ánh mắt dao động không yên.
Nàng ta không thông minh, nhưng lúc này cũng đã nghĩ thông suốt.
Hôm qua khi Thịnh Hề Nhan thưởng cho nàng ta cây trâm này, nàng ta còn có chút đắc ý, cảm thấy Thịnh Hề Nhan cũng chỉ đến thế mà thôi, ngay cả trang sức của mình bị tráo đổi cũng không hay biết.
Không ngờ, nàng ta lại tự đào hố chôn mình...
Phương Phỉ không dám ngẩng đầu, hiểu ý Lưu thị, giọng run rẩy xen lẫn tiếng nức nở: "Nô tỳ biết sai rồi, xin phu nhân trách phạt." Nàng ta vừa khóc vừa dập đầu lia lịa, chỉ vài cái, trán đã ửng đỏ một mảng.
Lưu thị không khỏi lộ vẻ không đành lòng.
Tôn ma ma là cánh tay đắc lực của bà ta, Phương Phỉ trước nay luôn trung thành tận tụy, bà ta vẫn muốn cố gắng giữ lại.
Lưu thị để ý sắc mặt của Thịnh Hưng An, thăm dò nói: "Hay là thế này, Nhan tỷ nhi, nể tình Phương Phỉ cũng đã hầu hạ con một thời gian, phạt nó nửa năm tiền tiêu vặt là được rồi."
Thịnh Hưng An gật đầu, cảm thấy như vậy cũng tạm được.
Bờ vai đang căng cứng của Phương Phỉ thả lỏng, cả người mềm nhũn gần như sắp ngã quỵ.
Nàng ta vội vàng dập đầu thêm một cái, nhưng ngay lập tức, giọng nói của Thịnh Hề Nhan vang lên như bùa đòi mạng: "Không chỉ có trâm hoa đâu."
Nàng lắc đầu, vẻ mặt vô tội nói: "Phụ thân, mẫu thân, hộp trang sức của con còn thiếu một cây trâm điểm thúy hình mây lành, một cây trâm vàng hình hoa đinh hương, một cây trâm hình hoa hạnh nạm đá phù dung..." Thịnh Hề Nhan lần lượt kể ra, tổng cộng cũng đến sáu bảy món,"Cả sổ sách trong viện của con cũng không rõ ràng."
Sắc mặt Phương Phỉ tái mét, những món Thịnh Hề Nhan nói nàng ta đương nhiên nhớ rõ, tất cả đều do nàng ta lấy.
Nàng ta cũng biết chừng mực, không dám động đến những món quá quý giá, chỉ trộm vài món đồ nhỏ mà Thịnh Hề Nhan nhiều năm không dùng, cũng chẳng đáng bao nhiêu bạc. Sợ bị phát hiện, nàng ta còn cố ý tìm thợ làm đồ giả giống hệt để tráo vào. Thịnh Hề Nhan sao lại keo kiệt đến thế, đến mấy thứ này cũng phải tính toán chi li!
Khó khăn lắm chuyện cây trâm mới có thể cho qua, Thịnh Hề Nhan lại còn hùng hổ dọa người, không chịu buông tha cho nàng ta.
Nàng ta càng nghĩ càng oan ức, môi mím chặt, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Thịnh Hưng An liếc xéo Lưu thị một cái, mặt trầm như nước.
Gian chính im phăng phắc, đám hạ nhân ai nấy đều im như ve sầu mùa đông, ngay cả Tôn ma ma cũng không dám lên tiếng. Lòng bà ta rối như tơ vò, vị đại tiểu thư này trước nay tính tình luôn dịu dàng, hôm nay uống nhầm thuốc hay sao mà nói nổi giận là nổi giận!
Sắc mặt Lưu thị tái mét, bà ta có thể chắc chắn, đây là cái bẫy do Thịnh Hề Nhan giăng ra.
Thịnh Hề Nhan chắc chắn đã sớm biết Phương Phỉ ngầm trộm trang sức của mình nhưng vẫn im lặng không nói, đợi đến hôm nay mới vạch trần một lượt.
Tâm kế này quả thực quá sâu!
Lưu thị nắm chặt khăn tay, cười gượng nói: "Lão gia, nha đầu Phương Phỉ này cũng là ỷ vào Nhan tỷ nhi tính tình hiền lành nên mới dám làm càn như vậy."
Ý của bà ta là Thịnh Hề Nhan không biết quản thúc hạ nhân, nên mới dung túng cho nha hoàn làm càn.
Lời nói đầy ẩn ý thế này, Thịnh Hề Nhan đương nhiên hiểu được, nàng cũng thản nhiên thừa nhận: "Mẫu thân dạy phải, là nữ nhi không biết quản thúc hạ nhân, đã dung túng cho Phương Phỉ. Vì vậy, nữ nhi quyết định rút kinh nghiệm, sẽ cầm nửa cây trâm hoa này đến Kinh Triệu Phủ đánh trống kêu oan."
"Không được!" Thịnh Hưng An vội vàng ngắt lời nàng, giận dữ chỉ vào mặt Lưu thị mắng: "Chính ngươi không dạy dỗ người cho tốt, còn muốn đổ lên đầu Nhan tỷ nhi sao?!"
Lưu thị bị dọa đến run vai, tiếng tim đập thình thịch bên tai, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bà ta gả vào Thịnh gia đã sáu năm, tự nhận cũng hiểu được vài phần tính tình của Thịnh Hưng An. Bề ngoài ông ta ra vẻ sĩ phu đương thời, chưa bao giờ quản chuyện nội trạch, nói cho hay là tin tưởng bà ta, giao nội trạch và con cái cho bà ta quản giáo, nhưng thực chất lại là kẻ cực kỳ sĩ diện. Ông ta có thể vì Hứa gia nhiều đời hành nghề y mà chán ghét vợ cả Hứa thị, ghét lây sang cả con gái ruột cũng không mấy từ ái, cũng có thể vì bà ta xuất thân từ gia đình thư hương mà đối xử rất mực kính trọng.
Phương Phỉ bất kính với Thịnh Hề Nhan, thậm chí trộm một cây trâm hoa, Thịnh Hưng An sẽ không quá để tâm, tự mình phạt là xong.
Nhưng nếu để Thịnh Hề Nhan đem chuyện xấu trong nhà náo loạn đến tận quan phủ, đủ để Thịnh Hưng An mất hết mặt mũi, đây quả thực là đánh trúng chỗ đau của ông ta.
Thịnh Hề Nhan đang cầm nửa cây trâm hoa, khi đối diện với ánh mắt của Lưu thị, còn cố ý mỉm cười giơ cây trâm về phía bà ta.
Lưu thị nghiến chặt răng hàm, nếu không phải bị Thịnh Hề Nhan nắm thóp, bà ta sao lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này.
Bây giờ chỉ có thể thí tốt giữ xe.
Bà ta tức đến mức suýt hộc máu, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười hiền thục, nói: "Lão gia, ngài nói phải, là thiếp không quản thúc hạ nhân cho tốt, mới để tiện tỳ Phương Phỉ này lớn mật ngông cuồng, dám phạm thượng, thiếp có lỗi."
Khi nói bốn chữ cuối cùng, bà ta gần như là nghiến răng nghiến lợi.
"Phương Phỉ ngay cả đồ của chủ tử cũng dám trộm, tội không thể tha, theo gia quy, nên đánh hai mươi trượng, rồi..." Vốn định nói bán đi, nhưng nghĩ Thịnh Hưng An chắc chắn sẽ không để Phương Phỉ bị bán ra ngoài nói lung tung, bà ta liền đổi ý: "Đuổi ra khỏi phủ!"
"Những tài vật Nhan tỷ nhi bị mất, thiếp sẽ bù lại toàn bộ, cũng coi như đền bù cho sai sót của thiếp."
Phương Phỉ sợ đến toát mồ hôi lạnh, giữa mùa hè nóng nực, nàng ta lại thấy lạnh thấu tim, từ đỉnh đầu lạnh đến tận lòng bàn chân.
"Đuổi ra khỏi phủ" này đương nhiên không phải là trả lại khế bán thân cho nàng ta tự do, mà là đày đến thôn trang, từ nay không còn ngày ngóc đầu lên được.
Nàng ta đã gần mười sáu tuổi, thêm một hai năm nữa sẽ bị gả bừa cho một gã sai vặt nào đó. Cho dù bây giờ bán nàng ta đi, với dung mạo và dáng người của nàng ta, nói không chừng còn có tương lai tốt hơn!
"Phu nhân." Sắc mặt Phương Phỉ trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ, nước mắt nước mũi giàn giụa, vết đỏ trên trán càng thêm dữ tợn,"Nô tỳ biết sai rồi, ngài tha cho nô tỳ đi, nô tỳ sau này không dám nữa!"
Lưu thị cẩn thận hỏi: "Lão gia, ngài xem, xử trí như vậy được không?"
Thịnh Hưng An gật đầu, xem như đồng ý.
Lưu thị vội vàng ra hiệu, Tôn ma ma ra ngoài gọi hai bà tử thô kệch vào, lôi Phương Phỉ đi. Tôn ma ma cũng sợ nếu còn làm ầm ĩ, không chừng Phương Phỉ thật sự sẽ bị đổ một chén dầu nóng làm câm rồi bán đi.
"Phu nhân, nô tỳ không dám, không dám..." Phương Phỉ khóc la thảm thiết, như thể phải chịu oan ức tày trời, cho đến khi tiếng kêu ngày một xa dần.
Lưu thị đưa tay áo lau mồ hôi lạnh, đúng lúc này, Thịnh Hề Nhan lại mỉm cười nói: "Đúng rồi, mẫu thân, hình như vừa rồi người có nói, người đã chọn người hầu bồi giá cho nữ nhi?"
Lưu thị sững người, lúc này mới nhớ ra, vốn dĩ mình định nói với nàng chuyện này, nhưng lúc đó chẳng phải nàng không đáp lời sao! Bây giờ lại nhắc đến, không lẽ lại muốn giở trò gì nữa?!
Đầu ngón tay đang véo khăn của Lưu thị hơi trắng bệch, bà ta thật sự sợ Thịnh Hề Nhan.
Đôi môi đỏ của Thịnh Hề Nhan khẽ mở, nghiêm túc nói: "Con đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu những người hầu bồi giá mà mẫu thân chọn đều giống như Phương Phỉ, con gả đi rồi cũng không thể cứ về phủ tìm người làm chủ mãi được. Đến lúc đó, e là cũng chỉ có thể bẩm báo quan phủ thôi. Người nói có phải không?"
Một cô nương chưa xuất giá mà luôn miệng nói "gả đi rồi", nàng ta còn biết xấu hổ là gì không?!
Lưu thị nghẹn một cục tức, cười giả lả: "Sao có thể chứ, mấy người hầu bồi giá chọn cho con..."
Thịnh Hề Nhan cười như không cười, lại khẽ gõ nửa cây trâm hoa trên bàn, ngón tay trắng nõn như ngọc, trông vô cùng đẹp mắt.
"Đủ rồi." Thịnh Hưng An lạnh giọng nói: "Nhan tỷ nhi, người hầu bồi giá con tự mình chọn. Con chọn trúng ai thì hỏi mẫu thân con lấy khế bán thân là được. Nếu trong phủ không có người con vừa ý, thì bảo mẫu thân con gọi bà mối đến!"
Lưu thị trừng lớn hai mắt, lời còn chưa nói xong đã nghẹn lại trong cổ họng, không lên không xuống được.
Phương Phỉ đã bị phế, nếu ngay cả người hầu bồi giá cũng không cài vào được, vậy chờ đến khi Thịnh Hề Nhan gả đi rồi, chẳng phải sẽ hoàn toàn thoát khỏi lòng bàn tay của bà ta sao?!
"Lão gia," Lưu thị còn muốn tranh thủ một chút, nụ cười trên mặt gần như sắp cứng lại,"Nhan tỷ nhi nào biết chọn người thế nào, hay là thiếp chọn trước một lượt, rồi để con bé tự mình tuyển..."
"Không cần." Thịnh Hưng An không chút nghĩ ngợi liền từ chối, không giấu được vẻ chán ghét,"Chuyện hôm nay ngươi còn chưa thấy mất mặt đủ sao?!"
Những lời này của Thịnh Hề Nhan, Thịnh Hưng An đương nhiên hiểu được. Nàng lấy cây trâm hoa làm điểm yếu, lại lôi cả phủ Trấn Bắc Vương ra, chẳng qua là không muốn nhà mẹ đẻ nhúng tay vào chuyện người hầu bồi giá của mình thôi, vậy thì cứ để nàng tự chọn. Nàng tự chọn, có vấn đề gì, sau này cũng không trách được người khác!
Thịnh Hưng An hiển nhiên vẫn chưa nguôi giận, lại mắng Lưu thị: "Còn có ngươi nữa, cái nhà này nếu ngươi quản không tốt thì để Trịnh di nương phụ giúp ngươi quản lý!"
Mặt Lưu thị đỏ bừng, để một di nương "phụ giúp" mình quản gia, bà chủ mẫu này còn mặt mũi nào nữa?!
Bà ta che ngực, đang định nói vài câu mềm mỏng dỗ dành ông ta, Thịnh Hề Nhan lại nghiêng đầu, lo lắng nói: "Thì ra mẫu thân bận rộn như vậy."
Nàng đột nhiên nói câu này, khiến Lưu thị cảm thấy chắc chắn không có chuyện gì tốt, tuyệt đối không phải muốn quan tâm mình.
Quả nhiên, tiếp theo, Thịnh Hề Nhan ân cần nói: "Vậy thì sớm đưa của hồi môn của mẫu thân cho con đi, con còn có thể tranh thủ sắp xếp lại. Bằng không, nếu hôn kỳ định gấp quá, mẫu thân vừa phải bàn giao sổ sách, vừa phải chuẩn bị của hồi môn cho con, lại còn phải lo toan việc nhà, e là sẽ lo không xuể." Nàng ra vẻ hiếu thuận, như thể đang thật lòng tính toán giúp Lưu thị.
Khi Lưu thị gả vào, Thịnh Hề Nhan mới hơn tám tuổi. Thịnh Hưng An chán ghét Hứa thị, đối với Thịnh Hề Nhan cũng không tỏ vẻ hòa nhã, chỉ cần không làm ông ta mất mặt, ông ta sẽ không hỏi nửa lời.
Thịnh Hề Nhan luôn luôn thuận theo, cũng không dám giở trò gì, nhưng màn kịch hôm nay đã hoàn toàn phá vỡ sự ngây thơ của bà ta.
Mấy năm nay, Thịnh Hề Nhan rốt cuộc đã che giấu sâu đến mức nào?!
Hôm nay, bà ta đã thua cả ván cờ.