"Tầm nhi!" Vĩnh Ninh Hầu phu nhân kinh hãi thất sắc, vội chạy đến đỡ lấy con trai, hoảng loạn hỏi: "Con làm sao vậy, đừng dọa mẹ!"
Mái tóc vốn được búi cao sang của bà ta đã rối tung, giọng nói cũng trở nên the thé, sắc nhọn.
Thịnh Hề Nhan khẽ nhếch môi.
Diễn biến bất ngờ này khiến Thịnh Diễm ngẩn người ra xem: "Tỷ, hắn làm sao vậy? Không phải là muốn ăn vạ đấy chứ." Mình chỉ mới đá vào bụng hắn một cái, có đau thì cũng là đau bụng, sao lại ôm eo kêu la thế kia, không phải đang cố tình ăn vạ sao?!
Thịnh Diễm nghĩ gì nói nấy, làm Tích Quy lại một lần nữa không nhịn được mà bật cười.
Lưu Quân Khiêm cũng nghe thấy, liền nhíu mày.
Vốn dĩ hắn cũng bị Chu Cảnh Tầm đột nhiên kêu đau làm cho giật mình, nhưng bây giờ nghe Thịnh Diễm nói vậy, hắn liền cười lạnh theo, nói: "Chu Cảnh Tầm, ngươi giở trò gì trước mặt gia đây, coi gia là đồ ngốc chắc? Chà, đường đường là thế tử hầu phủ, sao lại giống bọn vô lại ngoài đường lăn ra ăn vạ thế kia? Mang đi, mang đi!"
Hai người đang giữ Chu Cảnh Tầm cũng rất tán thành, bọn họ còn chưa dùng sức mà đã kêu đau rồi!
Nghĩ lại mà xem, bọn họ ở Binh Mã Tư Bắc Thành ngày thường bắt đám trộm cắp, đánh cho mấy trượng xong, cũng chưa thấy ai có bộ dạng chết đi sống lại như hắn.
Một trong hai người đạp vào lưng Chu Cảnh Tầm một cái, tức giận nói: "Chu thế tử, chờ lát nữa đánh xong rồi ngài hãy giả vờ cũng chưa muộn!"
Còn muốn đánh?! Vĩnh Ninh Hầu phu nhân sợ đến run rẩy, la lớn không cho họ mang người đi.
Nhưng mà, cả đời này thứ nặng nhất bà ta từng xách có lẽ cũng chỉ là đồ trang sức, sao có thể ngăn được, chỉ vài ba động tác đã bị đẩy sang một bên. Chu Cảnh Tầm cắn chặt răng, cơn đau dữ dội ở eo lưng khiến đầu óc hắn cũng bình tĩnh lại.
Hắn và đám người ở Ngũ Thành Binh Mã Tư quan hệ đều không tệ, với Lưu Quân Khiêm lại càng có giao tình cùng nhau đánh mã cầu, theo lý mà nói, chút chuyện nhỏ này dù không giúp thì cũng không thể nào bắt hắn được! Chắc chắn là có người ra tay, hơn nữa còn là người mà ngay cả đích tử của quốc công phủ như Lưu Quân Khiêm cũng không dám trái lời.
Giờ phút này, Chu Cảnh Tầm mới bắt đầu hoảng sợ, hắn cố nén đau, gắng sức nói với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân: "Mẹ, mẹ mau về, nói với cha..."
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lau nước mắt, vừa nghe vừa gật đầu lia lịa.
Thịnh Diễm không hề che giấu tiếng cười, vô cùng ngông cuồng: "Tỷ, tỷ xem, hắn không chỉ tìm mẹ, mà còn muốn tìm cả cha nữa. Cứ như một đứa con nít chưa lớn vậy."
Thịnh Hề Nhan khẽ bật cười, đôi mắt hạnh đen nhánh lấp lánh như sao trời.
Nàng phần nào đoán được là ai đang giúp mình, lúc nãy khi có người ghé vào tai Lưu Quân Khiêm nói chuyện, nàng đã chú ý thấy sắc mặt Lưu Quân Khiêm biến đổi trong nháy mắt. Có thể khiến đám con cháu nhà quyền quý mắt cao hơn đầu của Ngũ Thành Binh Mã Tư nghe lời như vậy, khắp kinh thành này e là cũng không có mấy người...
Xem ra mấy ngày nay mình cũng không uổng công phí sức!
Khóe miệng Thịnh Hề Nhan nhếch lên, đôi mắt hạnh cong cong.
Nàng đoán không sai, có thể khiến Ngũ Thành Binh Mã Tư xưa nay kiêu ngạo ngang ngược phải sợ như sợ cọp, cả triều đình này cũng chỉ có Đốc chủ Đông Xưởng kiêm Chưởng ấn thái giám của Tư Lễ Giám, Tiêu Sóc.
Lúc này, hắn đang ở trong trà thất của trà trang Thanh Mính, chậm rãi uống trà nóng.
Xung quanh, hương trà lượn lờ.
Một phiên tử Đông Xưởng thân hình rắn rỏi cúi đầu bẩm báo: "... Thưa Đốc chủ, Thế tử Vĩnh Ninh Hầu đã bị mang đi, tạm thời giam ở Ngũ Thành Binh Mã Tư."
Hắn không dám ngẩng đầu, chỉ cung kính nói tiếp: "Nhưng mà, Thế tử Vĩnh Ninh Hầu vẫn luôn kêu đau eo lưng. Ban đầu, Lưu Quân Khiêm cho rằng hắn đang giả vờ, sau lại thấy hắn đau đến mồ hôi đầy đầu, lòng bàn tay cũng véo đến rách da, mới cho gọi đại phu đến xem thử, cũng không nhìn ra được gì. Nhưng Lâm thiên hộ nói, hẳn là có người giỏi y thuật đã châm vào một huyệt vị trên thắt lưng của Chu thế tử. Thủ đoạn này ở Đông Xưởng cũng từng dùng trong tra tấn, có thể khiến người ta đau đớn sống không bằng chết suốt mười hai canh giờ."
Lâm thiên hộ trong miệng hắn là chưởng hình thiên hộ của Đông Xưởng.
"Thưa Đốc chủ, có cần thuộc hạ cho người đi tra xem là ai đã ra tay không ạ?"
"Không cần." Tiêu Sóc dùng nắp trà nhẹ nhàng gạt những lá trà nổi trên mặt nước, giọng ôn hòa không nặng không nhẹ: "Lui ra đi."
"Vâng, thưa Đốc chủ."
Viên phiên tử chậm rãi lùi đến cửa, lại hành lễ một lần nữa rồi mới ra khỏi trà thất.
Hắn vừa đi, cánh cửa lùa giữa hai gian trà thất được kéo ra, Sở Nguyên Thần trong bộ thanh y sải bước đi tới, tùy tiện ngồi xuống đối diện hắn, cầm lấy một chén trà, rất tự nhiên mà đưa tay về phía hắn.
Vị Tiêu Sóc khiến cả triều đình nghe danh đã sợ mất mật, ngay cả tên cũng không dám nhắc tới, lại tao nhã cầm ấm trà rót cho chàng, bên môi mỉm cười, ôn tồn lễ độ: "A Thần, lần này ngươi có thể yên tâm rồi. Vị Thịnh đại cô nương này xem ra cũng không phải là thỏ con hiền lành gì, móng vuốt sắc nhọn lắm."
Hắn đã nghe Sở Nguyên Thần nói qua, Thịnh đại cô nương biết y thuật, vừa rồi nghe viên phiên tử nhắc tới, liền biết là chuyện gì xảy ra.
Khóe miệng Sở Nguyên Thần khẽ cong lên, đôi mắt đào hoa dường như cũng đang cười.
Nha đầu này có lúc trông vô hại như một con mèo con, nhưng mèo con ngoan ngoãn đến mấy cũng sẽ giơ móng vuốt.
Tiêu Sóc hỏi một câu: "Mối hôn sự này ngươi nhận?"
Sở Nguyên Thần chỉ cười, không chút do dự gật đầu: "Nhận."
Tiêu Sóc cũng không ngạc nhiên, bằng không, Sở Nguyên Thần đã không đưa miếng ngọc bội tùy thân cho Thịnh Hề Nhan, còn nhờ nàng đưa thư. Bản thân việc này đã đại biểu cho sự tin tưởng, lúc đó Tiêu Sóc đã đoán được, Sở Nguyên Thần tám chín phần mười sẽ nhận mối hôn sự này.
Tiêu Sóc phất phất tay áo, động tác đơn giản này do hắn làm ra, lại vừa phóng khoáng vừa mang theo vài phần ưu nhã quý khí.
Hắn ôn tồn nói: "Ngày đó ở lâm viên ngoại ô, Thế tử Vĩnh Ninh Hầu và Chiêu vương tranh giành một nữ tử họ Triệu, gây ồn ào huyên náo. Ý của Thái hậu vốn là để nữ tử họ Triệu và Thịnh đại cô nương cùng gả làm chính thê, nhưng Thịnh đại cô nương lại khăng khăng từ hôn, thậm chí không tiếc uy hiếp Thái hậu, khiến Thái hậu mất hết mặt mũi. Thái hậu thẹn quá hóa giận, có lẽ cũng muốn nhìn nàng gặp xui xẻo, lúc này mới ban nàng cho ngươi..."
Đối với Tiêu Sóc mà nói, muốn điều tra rõ nguyên do của việc ban hôn này quả thực quá đơn giản, hắn dăm ba câu đã kể lại đầu đuôi sự việc cho Sở Nguyên Thần.
Sau đó lại bổ sung: "Chuyện Tĩnh Nhạc quận chúa cầu thiền sư Không Minh giải quẻ, Thái hậu đã biết trước đó một ngày."
Sở Nguyên Thần thu lại vẻ bất cần trong mắt, ngồi thẳng người, hỏi: "Thái hậu làm sao biết được?" Hắn tin mẫu thân mình làm việc sẽ không thiếu chừng mực như vậy, đi cầu một quẻ xăm mà còn rêu rao khắp nơi.
Tiêu Sóc chỉ nói: "Trước đó, Thái hậu chỉ gặp qua chị dâu nhà mẹ đẻ của bà ta."
Cũng có nghĩa là tạm thời vẫn chưa tra được.
Sở Nguyên Thần cũng không vội, dù sao cũng có Tiêu Sóc đang tra.
Chàng dựa vào bàn trà một cách cà lơ phất phơ, nói: "Vậy ta đêm nay về Bắc Cương nhé?"
Cái dáng vẻ lười biếng đó, cả người như không có xương, hoàn toàn đối lập với thanh niên ngồi nghiêm chỉnh đối diện, ngay cả tư thế uống trà cũng tao nhã như ngọc.
"Mấy ngày nữa hãy đi." Tiêu Sóc suy nghĩ rồi nói: "Chuyện của phủ Kiến An bá hai ngày nữa là có thể giải quyết xong, chờ ta lấy được đạo mật chỉ mà Kiến An bá cất giấu, ngươi mang về Bắc Cương cùng một thể."
Sở Nguyên Thần hơi bất ngờ nhướng mày, đồng ý, lại thuận miệng hỏi một câu: "Đại ca, Thịnh Hưng An người này thế nào?" Hắn nhiều năm không ở kinh thành, đối với các quan viên trong kinh cũng thật sự không hiểu rõ lắm.
Ngón tay thon dài như ngọc trúc của Tiêu Sóc có tiết tấu mà gõ nhẹ lên mặt bàn, trong lòng biết ý của Sở Nguyên Thần là Thịnh Hưng An có thể dùng được hay không.
Hắn lắc đầu, nói: "Thịnh Hưng An người này tự cho mình có khí tiết của văn nhân, nhưng thực chất lại là một kẻ hủ nho chua ngoét. Y ham quyền thế nhưng lại thích tỏ vẻ thanh cao, chỉ chờ người khác dâng quyền lực đến tận tay."
Tiêu Sóc tự rót thêm trà, khi ngẩng mắt nhìn chàng, cười như không cười: "Sau đó, ngươi đã bị người ta 'dâng' đến trước mặt hắn."
Sở Nguyên Thần giật mình, đấm bàn trà cười lớn: "Chỉ sợ mấy ngày nữa, ông ta sẽ hối đến xanh cả ruột."
Cú cười này của chàng liền động đến vết thương chưa lành ở ngực, vui quá hóa buồn mà ôm ngực ghé vào bàn trà.
Tiêu Sóc nhíu mày, đáy mắt hiện rõ vẻ lo lắng: "Vết thương của ngươi thật sự không sao chứ?"
"Không sao." Sở Nguyên Thần ghé vào bàn trà, hữu khí vô lực nói: "Nhưng cũng 'không thể' thật sự không sao."
Đôi mắt phượng của Tiêu Sóc hơi nhếch lên, ánh mắt thâm trầm như đêm, phản chiếu trong chén trà trong veo lại càng thêm sâu thẳm.
Lúc này đã qua giờ Ngọ, mặt trời lên cao, bất luận là trà trang Thanh Mính hay Thịnh phủ, đều được bao phủ trong ánh nắng gay gắt này.
Ánh mặt trời rực rỡ cũng phủ lên người thiếu niên một vầng sáng.
Thịnh Diễm khí phách hăng hái, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ anh dũng, hắn tính tình hiếu động, đi đường cũng ba bước làm hai, đuôi ngựa sau đầu bay bay, chỉ có chiếc đèn lồng thỏ trên tay là thêm cho hắn vài phần vẻ trẻ con.
Sau khi mua đèn lồng thỏ và bánh trung thu, hai chị em liền đi từ phố Hoa Thượng về.
Thịnh Diễm cảm thấy mình là con trai, chỉ có con gái mới ngồi xe ngựa, đánh chết cũng không chịu lên xe, dù sao cũng không xa, Thịnh Hề Nhan liền đi bộ về cùng hắn, lúc này mới về đến nhà.
Dọc đường đi, Thịnh Diễm luôn miệng nói thư viện nhàm chán đến mức nào: "... Mỗi ngày ngoài đọc sách vẫn là đọc sách, ai nấy đều đọc đến đần ra, đi đến đâu cũng ôm sách, mở miệng ra đều là 'tri, hồ, giả, dã'. Tỷ, ta thật sự ở không nổi nữa."
Thịnh Hề Nhan nói đùa: "Cho nên bị đuổi học rồi?"
"Tỷ! Tỷ có thể mong ta tốt một chút không, còn có phải là tỷ ruột của ta không vậy!" Thịnh Diễm nghiêm mặt lại, ra vẻ mình đang rất tức giận, nhưng giây tiếp theo liền không nhịn được nữa, vui cười nói: "Ta tự mình trốn về. Tỷ, tỷ nói ta đi thi võ cử được không?"
Thịnh Diễm lắc lắc chiếc đèn lồng thỏ trên tay, lấy lòng nhìn nàng.
Thịnh Hề Nhan mày mắt ôn hòa, ý cười rạng rỡ.
Nàng còn nhớ, kiếp trước, Diễm ca nhi không hề bỏ thư viện giữa chừng để trở về. Sau khi mình gả vào phủ Vĩnh Ninh Hầu, tin tức bế tắc, cũng không còn được gặp lại hắn. Mãi đến khi nàng chết đi, mới từ trong cuốn tiểu thuyết kia biết được, Diễm ca nhi của nàng vì muốn chống lưng cho nàng, đã tự mình rời nhà đi Bắc Cương tòng quân, liều mạng chém giết ba năm lên đến chức giáo úy, sau bị điều về kinh, nhưng khi đó nàng đã chết. Sau này, Diễm ca nhi liền lạm dụng chức quyền, nhiều lần ra tay hãm hại, chèn ép Chu Cảnh Tầm, cho đến cuối cùng, bị vợ chồng hắn liên thủ gài bẫy, chết không toàn thây.
Thịnh Hề Nhan: "..."
Vẻ niên thiếu ngông cuồng này của Thịnh Diễm, Thịnh Hề Nhan thật sự đã rất lâu rồi không được thấy.
Vô tình đi nhanh hơn, Thịnh Diễm dừng bước chờ nàng, liền thấy ánh mắt nàng nhìn mình có chút kỳ lạ, vừa có chút hoài niệm, lại có chút không nỡ.
Đôi mày anh tuấn của Thịnh Diễm nhướng lên, suy nghĩ cẩn thận: Thì ra tỷ ấy nhớ mình đến vậy.