Chương 49

Không Gian Chi Nông Nữ Cẩm Tú Trang Viên

Mộ Dạ Hàn 23-10-2025 09:19:47

Mọi việc đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp. Một hôm, Mạc Nhan dẫn theo hai em cùng với Lý Yến đi dạo phố, phát hiện đường phố hôm nay nhộn nhịp hơn hẳn mọi ngày. Ai nấy đều rạng rỡ, hân hoan, chẳng giấu nổi niềm vui. Khi họ đi ngang qua một quán trà có người kể chuyện, mới biết tin phương Nam vừa thắng trận. Những kẻ cướp bóc lưu lạc đã bị dẹp yên, nghe đâu còn bắt được không ít gián điệp của địch quốc, danh tiếng nước nhà được vang xa, đại quân cũng sắp khải hoàn trở về... Tối hôm đó, khi cả nhà cùng ngồi ăn cơm, Mạc Nhan kể lại chuyện này. Cả bàn cơm bỗng lặng đi trong chốc lát. Mạc Thanh Trạch đặt đũa xuống, nhìn mấy đứa nhỏ, trên mặt thoáng chút trăn trở: "Sáng nay ở tiệm bạc, mọi người cũng bàn về chuyện đó. Nghe nói tin này đã đến chỗ vua từ mười ngày trước, mãi đến hôm nay mới truyền ra ngoài. Đại quân nam tiến dẹp loạn giờ chắc cũng đang trên đường quay về. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, dân chạy loạn như chúng ta sẽ bị quan phủ đưa về quê cũ." "Cha, đưa về quê cũ là phải trở lại nhà xưa hả? Nhưng Trăn Nhi không muốn về đâu, Trăn Nhi muốn ở lại đây!" Trăn Nhi rưng rưng nhìn cha, hắn không muốn quay lại thôn Mạc gia – nơi có đầy người xấu từng ức hiếp họ. Ở đây thì không ai giành giật với hắn, mỗi ngày còn có cơm ngon để ăn. Hinh Nhi im lặng cắn đũa, nhưng ánh mắt thì dán chặt lên cha, rõ ràng trong lòng nàng cũng không muốn trở về thôn Mạc gia. Thôn Mạc gia... Trong đầu Mạc Nhan hiện lên bao ký ức gắn liền với nơi đó. Từ những mảnh vụn ký ức, nàng thấy một cô bé gầy gò nhưng cứng cỏi, kiên cường. Khi còn nhỏ, cha ra ngoài làm lụng nuôi gia đình, nguyên chủ vẫn còn bé xíu, phải gồng mình nuôi nấng hai em từng ngày khôn lớn. Cái nghèo, cái khổ có thể chịu được, nhưng điều nàng không thể chịu nổi là sự khinh miệt, chửi rủa từ đám đàn bà và trẻ con trong thôn. Những lời như "không nuôi đồ con hoang" gần như theo ba chị em họ lớn lên. Họ còn phải chịu đựng đủ kiểu đối xử tệ bạc từ đám bà con cực phẩm trong họ. Ký ức về thôn Mạc gia, đối với nàng, chỉ toàn một màu xám xịt. Đối với những người đó, nguyên chủ chọn cách làm ngơ, nhưng trong lòng thì đầy oán giận! Dù quá khứ tồi tệ kia không liên quan đến Mạc Nhan, nhưng mỗi lần thấy lại những hình ảnh ấy, nàng càng thương xót và kính phục nguyên chủ hơn. Nếu không nhờ nguyên chủ mạnh mẽ, không quên dạy dỗ hai em từng giờ từng phút, thì ba đứa trẻ e là đã bị những lời đồn thổi vô căn cứ làm hỏng mất rồi. Những chuyện đau lòng đó nếu rơi vào người khác, e rằng chẳng ai có thể làm tốt như nguyên chủ. Nếu phải quay lại cái nơi từng khiến người ta ngột ngạt ấy, Mạc Nhan lo hai đứa nhỏ sẽ mang theo bóng đen trong lòng. Ngay cả bản thân nàng, cũng không muốn lặn lội ngàn dặm quay về làm gì. "Cha biết, cha hiểu, nếu có thể, cha cũng chẳng mong các con phải chịu khổ! Nhưng nếu quan phủ buộc chúng ta trở về nguyên quán, thì cũng không thể không đi. Nếu không, hộ khẩu sẽ bị xoá, đến thân phận dân Đại Sở cũng chẳng còn." Mạc Thanh Trạch cũng hết cách. Thôn Mạc gia là nơi ông sinh ra lớn lên, nói không có tình cảm thì là nói dối. Nhưng ba đứa con mới là điều quan trọng nhất với ông. Ông muốn nghe xem bọn nhỏ nghĩ gì. Nếu còn cách nào khác, ông cũng muốn thử xem có giữ được chỗ đứng ở kinh thành không. Mạc Nhan nghe vậy, liền hỏi: "Cha, ở Đại Sở, dân chúng không thể muốn dời đi đâu thì dời phải không?" Mạc Thanh Trạch gật đầu: "Không chỉ Đại Sở ta đâu, các nước khác cũng vậy thôi. Nếu không vì trận thiên tai loạn lạc này, muốn vào kinh thành sống, không chỉ cần có hộ khẩu, còn phải có giấy tờ thông hành từ thôn, huyện, phủ trình lên từng cấp. Nếu muốn ở lại đây lập nghiệp, phải đổi hộ khẩu từ thôn Mạc gia sang kinh thành. Nhưng mà..."