"Thật sao? Cha giỏi thật đó! Không những tìm được việc tốt mà còn gặp được người tốt."
Mạc Nhan nói từ tận đáy lòng. Suốt quãng đường chạy nạn đến đây, nàng hiểu cha vẫn luôn day dứt chuyện suýt để "nàng" chết đói. Ông nhiều lần lộ ra tâm trạng buồn bã, tự ti. Giờ đây yên ổn rồi, ông là người cần được động viên nhất.
"Ừ ừ, cha là giỏi nhất! Cha kiếm được nhiều tiền rồi thì mua thật nhiều kẹo hồ lô cho Trăn Nhi ăn nhé!"
Trăn Nhi mắt sáng rỡ, vỗ tay cổ vũ cha. Nhưng câu cuối lại lộ ngay cái tính ham ăn của mình.
Hinh Nhi tất nhiên không bỏ qua, liền tranh thủ "dìm hàng" em trai một trận, làm Trăn Nhi suýt khóc, trông thật tội nghiệp.
Tiếng cười con trẻ khiến nụ cười trên mặt Mạc Thanh Trạch càng rạng rỡ. Chỉ cần các con bình an, vui vẻ, thì ông có làm gì cũng thấy xứng đáng.
Dù vậy, chuyện cha làm ở phòng kế toán vẫn khiến Mạc Nhan lo lắng. Nghe ông nói xong, nàng vẫn thấy có gì đó không ổn, nhưng chưa thể nói rõ. Vừa xới cơm, nàng vừa giả vờ tò mò hỏi:
"Cha, mấy hôm nay cha làm những sổ sách gì vậy?"
Mạc Thanh Trạch cũng không nghĩ ngợi gì, nhận lấy bát cơm rồi đáp:
"Cha mới vào làm, mấy ngày nay chưởng quầy bảo cha xử lý mấy sổ sách cũ bị ghi lộn xộn, để cuối năm còn đưa lên cho chủ xem."
Mạc Nhan vừa nghe thì lập tức có linh cảm chẳng lành:
"Cha làm được chứ? Mấy sổ sách cũ kiểu đó dễ sai lắm..."
Mạc Thanh Trạch thấy lạ, con gái lần trước cũng từng nói mấy lời tương tự:
"Chắc không sao đâu. Chưởng quầy cũng nói cha làm rất tốt mà."
Mạc Nhan muốn trợn trắng mắt. Nàng nghe là biết, cha mình quá thật thà, quá cảm kích cái chưởng quầy kia. Nếu người ta có ý xấu, thì cha chẳng khác gì bị bán còn giúp họ đếm tiền!
Chỉ là, nàng cũng chưa chắc chắn, đành tạm thời theo dõi tiếp. Hy vọng mình chỉ lo xa. ...
Bên kia, Lâm Dũng triệu tập gần trăm người trong tộc họ Lâm, kể lại chuyện chiều nay bàn bạc với Mạc Nhan. Cả đám người từ già đến trẻ đều mừng rỡ ra mặt. Dù mấy ngày nay chưa đến mức chết đói, nhưng không ai được ăn no một bữa ra hồn.
"Dũng ca, vậy là sau này chúng ta không còn phải lo chuyện ăn uống nữa sao?"
Trong đám đông, một thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi tên Lâm Đại vỗ tay cái "đét", phấn khởi hẳn lên.
Lâm Dũng nghiêm mặt gật đầu, rồi cũng nhắc lại những điều Mạc Nhan đã căn dặn.
"Mấy chuyện này không khó, chúng ta ở đây đã gần hai tháng, ai có tính nết ra sao trong lòng mỗi người đều biết cả!"
Nơi này người già, phụ nữ và trẻ con đông thế kia, có chuyện tốt như vậy, e rằng tranh nhau tới bể đầu mẻ trán mất thôi!"
Lâm Đại nghe vậy thì chẳng để tâm, buông lời: "Chuyện nhỏ ấy mà." Vừa nói dứt, mấy người xung quanh cũng rộn ràng hưởng ứng.
"Vẫn nên âm thầm tụ họp lại, đừng để gây xôn xao."
Lâm Dũng mặt lạnh căn dặn, trong lòng thì vui mừng, nhưng hắn không muốn vì chuyện này mà có người đổ máu.
Lâm Đại rụt cổ lại, hắn sợ nhất là lúc Dũng ca nghiêm giọng, nói chuyện lạnh như băng.
"Ôi, bây giờ sống đã khổ, người già với con nít lại càng khổ hơn. Giờ có người tốt bụng cho ăn, chắc cũng đỡ phần nào."
"Đúng vậy đó, mấy hôm nay thấy người bồng bế ông bà con nít ra ngoài ngày một nhiều, nhìn mà xót ruột."
"Không biết miền Nam chiến sự thế nào rồi, chừng nào mới yên ổn được đây..."
Mọi người túm tụm bàn tán rôm rả, vẻ sầu lo trên mặt cũng vơi đi phần nào. Suốt chặng đường chạy nạn tới giờ, dòng họ Lâm đã mất hơn chục ông bà con trẻ vì đói khát.
Nghe đến đây, Lâm Dũng lại nhớ đến ông nội đã chết trên đường, trong lòng nghẹn lại, nhưng trước lúc lâm chung, ông đã truyền lại vị trí tộc trưởng cho hắn. Giờ hắn chỉ có thể giấu nỗi buồn vào đáy lòng, dốc sức chăm lo cho cả tộc. Bây giờ khó khăn lắm mới có một tia hy vọng, hắn biết ơn Mạc Nhan đến mức không lời nào tả được.