...
Tạm gác lại những lo lắng trong lòng Mạc Nhan, sáng sớm hôm sau, nàng vẫn thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Hôm nay Mạc Thanh Trạch mặc chiếc áo dài mới mà con gái may cho, trông càng thêm nhã nhặn, khôi ngô. Ăn sáng xong, ông dặn dò Mạc Nhan đủ điều, rồi mới vội vã rời nhà.
Cha đi rồi, Mạc Nhan cũng không ngơi tay, giặt sạch quần áo, dọn dẹp trong ngoài gọn gàng. Thấy hai đứa nhỏ đang mê mẩn câu "hòa thượng" ngoài sân, nàng quay về phòng, cài chặt cửa, rồi vào không gian.
Không gian bên trong linh khí đã hóa thành sương mờ, phủ nhẹ một tầng như mây, vừa bước vào liền thấy cả người sảng khoái dễ chịu.
Vì diện tích chật hẹp, trước kia nàng chỉ có thể trồng từng mảnh rau nhỏ từ số giống mua ở trấn Long Thạch, dạo gần đây đã có vài loại chín rộ, nàng đem thu hết về đặt ở đài bích ngọc. May mà có linh khí giữ tươi, nên dù để lâu trông vẫn tươi như vừa mới hái.
Nhiều rau quả như vậy khiến nàng nhìn mà hoa cả mắt, nhưng nếu cứ tiếp tục tích trữ thì không gian sẽ chật ních, không để thêm được đồ ăn nữa. Nhà chỉ có bốn miệng ăn, tiêu thụ chẳng là bao, vậy nên phải đem bán bớt ra ngoài thôi.
Còn cả trứng gà nữa. Trước kia nàng mua hai chục con gà con, trong đó mười sáu con là mái, mỗi ngày vào đây có thể nhặt ít nhất 150 trứng. Mười ngày trôi qua, đã tích gần hai ngàn cái, nếu không xử lý sớm thì đống trứng này chắc chôn sống nàng mất.
Mạc Nhan cầm theo mấy chục quả trứng gà, chọn thêm ít rau quả bỏ vào rổ, đang định rời đi thì thấy hai con gà trống to mập đang đứng trên đài bích ngọc, xoè cánh, vươn cổ ra đánh nhau. Nhìn mà buồn cười, nàng không khách khí duỗi tay bắt lấy một con.
"Hôm nay ngươi lên thớt nhé!"
Từ khi đến kinh thành tới giờ đã mấy ngày, nàng vẫn chưa nấu được bữa canh gà nào cho cả nhà. Mà gà trống thì chẳng đẻ trứng, để lâu chỉ tổ phí công nuôi.
Rời khỏi không gian, Mạc Nhan lấy một mảnh vải buộc gà trống trong sân.
Hai đứa nhỏ thấy gà trống, lập tức bỏ luôn trò câu "hòa thượng", ôm lấy con gà mập lông bóng mượt, vuốt ve không rời tay.
Mạc Nhan không ngăn cản, đi vào nhà lấy lệnh thông hành nhét vào túi áo, rồi quay ra dặn:
"Tỷ tỷ ra ngoài một lát, hai đứa ở nhà chơi ngoan, đừng chạy đi đâu nhé. Chờ tỷ tỷ về sẽ làm thịt con gà này cho hai đứa ăn."
"Dạ dạ, tụi con ở nhà chơi, đại tỷ nhớ về sớm nha!"
Hai đứa nhỏ tuy muốn đi theo, nhưng cũng biết tỷ tỷ chắc có việc quan trọng, không tiện dắt theo, nên nhanh nhảu đồng ý, hứa sẽ không chạy lung tung.
Mạc Nhan xoa đầu chúng, ra cửa sau, khóa cổng lại.
Chợ phía tây nằm ngay cạnh cổng bắc thành, nhưng vì kinh thành quá rộng, nếu đi bộ thì mất khá nhiều thời gian, dễ trễ giờ nấu cơm trưa, thế là nàng bỏ năm văn thuê một chiếc xe lừa.
Người đánh xe là một ông lão, nghe nàng nói muốn đến doanh trại dân chạy nạn ở ngoại ô thì có vẻ bất ngờ:
"Giờ chỗ đó loạn lắm, cô nương tới đó làm gì?"
Lần này Mạc Nhan đi là để xem tình hình nơi ấy ra sao. Nếu có thể, nàng muốn đem trứng gà và rau quả trong không gian đến tiếp tế cho những người không có gì ăn. Như vậy vừa giải quyết được chuyện trong không gian, lại vừa giúp được người khác.
Nghe ông lão nói vậy, nàng có chút lo lắng:
"Nơi đó loạn đến vậy sao? Ta nghe nói triều đình đã dựng nhà ở tạm, mỗi ngày còn phát cháo, sao lại thành ra thế?"
Ông lão thở dài:
"Hồi đầu còn ổn, có không ít quan to quý nhân góp sức nấu cháo, dựng lều. Nhưng chiến sự phía nam không dứt, dân chạy nạn kéo tới càng ngày càng đông, mấy vị quý nhân kia cũng chịu không nổi, phát cháo càng lúc càng ít, không đủ cho người ta ăn. Dân chạy nạn đói quá, vì giành thêm một bát cháo mà đánh nhau, nghe nói còn có người bị đánh chết."