Còn lúc này, Mạc Nhan đang bận bịu trong không gian, chẳng hề hay biết rằng chính nhờ sự biết ơn đó, về sau trong một âm mưu bất ngờ, nếu không có Lâm Dũng ra tay giúp đỡ, thì cả nhà họ Mạc có khi đã tan cửa nát nhà...
Một ngày trôi qua trong chớp mắt. Sau khi tiễn Mạc Thanh Trạch đi, Mạc Nhan dặn dò Hinh Nhi đôi ba câu rồi khóa cổng viện lại.
Đứng trước cửa, nàng còn lờ mờ nghe tiếng Hinh Nhi và Trăn Nhi cười đùa bên trong. Nhìn kỹ về phía đầu hẻm, thấy không có ai qua lại, nàng mới lặng lẽ chui vào không gian, nhanh chóng đem cải trắng đã thu xếp từ tối hôm trước cùng gạo lấy ra ngoài.
Toàn bộ quá trình chưa đầy một phút. Mạc Nhan thầm may mắn vì trước kia đã thuê được căn nhà này. Cái hẻm nhỏ này chỉ có mỗi nhà nàng ở cuối, chỗ rẽ lại là một góc chết, hẻm và đường chính hợp lại thành hình chữ "L", nếu không bước hẳn vào thì chẳng thể thấy gì.
Không bao lâu sau, Mạnh Đại Gia tới. Vì hẻm nhỏ quá hẹp, xe la không vào được, ông đành dừng ngay đầu ngõ.
"Trời đất, nha đầu, sao ngươi có nhiều gạo như vậy?"
Nhìn thấy hai sọt gạo trắng tinh, Mạnh Đại Gia không khỏi tròn mắt. Phải biết rằng, nhà nông bình thường chỉ có dịp lễ Tết mới dám ăn gạo trắng, vậy mà Mạc Nhan lại mang ra hẳn hai sọt lớn.
Mạc Nhan thở dài: "Bọn họ chịu khổ nhiều rồi, ta nghĩ nấu ít cháo rau, trộn thêm ít gạo, nấu cho đậm đà chút, ăn cho có sức."
Nghe xong, trong mắt Mạnh Đại Gia tràn đầy khen ngợi: "Nha đầu à, ngươi là đứa tốt bụng, đại gia đây còn thua xa! Nhưng mà gạo quý lắm, làm thế này ngươi cầm cự được bao lâu?"
Sự chân thành và tốt bụng của Mạnh Đại Gia khiến Mạc Nhan càng thêm cảm kích. Nàng khẽ gật đầu, dịu dàng đáp:
"Mạnh Đại Gia, cảm ơn ngài đã nhắc, về sau ta sẽ không làm vậy nữa đâu."
Thực ra, số gạo nàng có trong tay cũng chẳng phải là vô hạn. Trong vòng một tháng rưỡi, lúa trong không gian chỉ thu được ba vụ, tổng cộng chừng ba nghìn cân, sau khi xay xát thì chỉ còn lại khoảng hai ngàn cân gạo. Bản thân nàng và gia đình cũng cần dùng tới, nên lần này nàng chỉ tính lấy ra khoảng một ngàn hai trăm cân, còn lại sẽ trộn với khoai tây và khoai lang đỏ—thứ mà nàng thấy cũng chẳng kém cạnh gì so với gạo cả.
Mạc Nhan và Mạnh Đại Gia cùng nhau khuân gạo và cải trắng lên xe, cẩn thận dùng một tấm vải dầu lớn phủ kín lại để tránh gây chú ý. ...
Trời vừa sáng, Lâm Dũng mắt thâm quầng vì mất ngủ cả đêm, đã vội dậy sớm. Hắn rời khỏi khu dân chạy nạn, đi thẳng tới sau cổng thành. Nhìn thấy cổng còn đóng chặt, lòng hắn càng thêm thấp thỏm.
Tuy hắn tin Mạc cô nương sẽ không thất hứa, nhưng khi chưa tận mắt thấy người, chưa tận tay nhận lương thực, hắn vẫn không thể yên lòng. Hắn sợ nàng gặp chuyện trễ nải, cũng lo rằng người nhà nàng ngăn cản. Cứ trằn trọc như vậy suốt nửa đêm, mãi đến khi bản thân dỗ được mình mới chợp mắt được một chút.
Bên cạnh hắn còn có hơn chục nam thanh niên với tâm trạng như nhau. Giờ đây, cuộc sống càng lúc càng khắc nghiệt, mỗi ngày đều có người phải khiêng xác ra khỏi trại. Nay có cơ hội sống sót, ai mà chẳng muốn níu lấy?
Vừa ra khỏi cổng thành, Mạc Nhan và Mạnh Đại Gia đã nhìn thấy Lâm Dũng đang đứng chờ. Lâm Dũng cũng bắt gặp nàng, ánh mắt hắn lập tức sáng rực, khuôn mặt luôn lạnh lùng bỗng như dịu đi hẳn.
"Mạc cô nương, ngươi tới rồi!"
Mạc Nhan mỉm cười chào hắn. Sáu chữ đơn giản, nhưng như gom hết bao nhiêu lo lắng, bất an, để rồi chỉ trong chốc lát đều tan biến.
Khi Lâm Đại và mấy người khác nghe nói đây chính là cô nương đã mang gạo tới giúp, ai nấy đều phấn khởi hẳn lên. Họ xúm lại quanh xe la, ríu rít chào hỏi, lời lẽ ngọt như rót mật, cứ như được phát miễn phí vậy. Đến mức Mạc Nhan cũng đỏ cả mặt vì ngượng.