Chương 36

Không Gian Chi Nông Nữ Cẩm Tú Trang Viên

Mộ Dạ Hàn 23-10-2025 09:19:15

Nghe Lâm Dũng nói trong doanh địa có vài người đến cả cháo cũng không nấu, nồi niêu bếp núc cũng bỏ cả, nếu họ chịu đưa ra dùng chung thì càng tốt. Mạc Nhan hai tay tán thành ngay – như vậy nàng đỡ tốn tiền mua nồi to, thuê người nhóm bếp. Không phải nàng tiếc của, mà thật sự giờ cũng nghèo rớt mồng tơi, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy. Hai người bàn bạc thêm chi tiết, ước hẹn giờ Thìn ngày kia sẽ bắt đầu hành động. ... Mạc Nhan mang lệnh thông hành đi vào từ cửa Bắc thành, liền thấy trong một góc, Mạnh Đại Gia đang vuốt lông cho con la. Thấy nàng quay lại, ông nở nụ cười hiền lành, giơ tay vẫy nàng lại. Trên xe bò, nghe tin chuyện Mạc Nhan đã xong, Mạnh Đại Gia vui ra mặt, vừa xoa tay vừa cười nói với nàng: "Ngươi là cô gái nhà lành, trong nhà lại không có người lao động khỏe mạnh, sau này chuyện chở đồ ăn cứ giao cho ta, ta không lấy tiền!" Mạc Nhan mừng rỡ nói: "Ta cũng đang định bàn với ngài chuyện này, không ngờ ngài đã nói trước, nhưng tiền thì vẫn nên trả. Lão nhân gia ngày ngày đánh xe cũng không dễ, hơn nữa ta vốn không thích chiếm tiện nghi." Mạnh Đại Gia vừa nghe thế thì nghiêm mặt, nổi giận nói: "Ta nói không lấy tiền là không lấy tiền! Ngươi giúp những người đáng thương kia, chẳng lẽ ta không thể góp chút sức? Ta đâu có làm thuê cho ngươi, không tới lượt ngươi trả tiền!" "..." Mạc Nhan nghẹn lời, chẳng biết nói gì cho phải! Dưới sự kiên quyết của Mạnh Đại Gia, Mạc Nhan đành miễn cưỡng đồng ý. Mãi sau này, Mạc Nhan mới hiểu vì sao chỉ cần nói một câu là Mạnh Đại Gia đã nổi nóng. Thì ra hơn hai mươi năm trước, quê ông gặp nạn châu chấu phá hoại, mùa màng thất bát, ông phải dắt díu cả nhà vượt ngàn dặm tới kinh thành nương náu. Nếu không nhờ bà con tốt bụng cưu mang, nhà bảy người của ông đã chết đói từ lâu rồi. Cuối cùng, có một câu của Mạnh Đại Gia khiến Mạc Nhan nhớ mãi: "Nha đầu à, ngươi không biết đâu, một người khi sắp chết đuối, cho dù người ta chỉ ném cho một cọng rơm thôi, đó cũng là ân tình lớn lắm rồi!" Mạc Nhan vừa cảm động, vừa thấy hổ thẹn. Nàng tuy có không gian thần kỳ, cũng hay làm việc thiện tích đức, nhưng trong đó vẫn pha chút tính toán, so với tấm lòng thẳng thắn của Mạnh Đại Gia thì đúng là còn kém xa. Tạm biệt Mạnh Đại Gia xong, Mạc Nhan đi vòng quanh chợ mua ba chục con gà con. Gà đẻ trứng không chỉ giúp bổ sung dinh dưỡng cho trẻ con và sản phụ, phần còn lại nàng sẽ đem bán cho tiệm tạp hóa để phụ thêm chi tiêu. Bán trứng gà không giống như bán rau, trứng nhỏ lại không có lỗ hỏng, chỉ cần bỏ vào rổ, phủ tấm vải lên là xong, có bị hàng xóm trông thấy cũng không bị nghi ngờ. Hơn nữa, trứng gà dễ bán, giá cũng khá tốt. Trong thời gian tới, trừ hai luống trồng cải trắng và lúa để cho gà ăn, nàng định trồng toàn bộ khoai tây cao sản và khoai lang đỏ. Như vậy mới không lo không đủ cung cấp. Tuy nhiên, làm sao để chuyển được một lượng lớn lương thực và rau từ không gian ra ngoài mà không khiến Mạnh Đại Gia nghi ngờ, lại là vấn đề khiến nàng đau đầu. Thuê một căn nhà như ở trấn Long Thạch thì không khả thi, chưa nói đến tiền thuê đắt đỏ, mà bí mật quanh người nàng nếu để nhiều người biết, cũng dễ sinh chuyện rắc rối. Buổi tối, Mạc Nhan canh đúng giờ, vừa mới nấu xong cơm chiều thì Mạc Thanh Trạch đã về tới nhà. "Cha, hôm nay trúng mánh à? Nhìn người vui dữ vậy?" Mạc Nhan bưng mâm đồ ăn ra, thấy trên mặt cha lấp lánh nụ cười không giấu được, liền không nhịn được trêu một câu. Mạc Thanh Trạch nghe con gái lớn nói vậy, lại thấy hai đứa nhỏ tò mò nhìn chằm chằm vào mình, hơi ngượng ngùng một chút: "Chưởng quầy khen cha ghi sổ sách rõ ràng, nói sau này sẽ trọng dụng cha. Cha cảm thấy rồi đây, nhà mình nhất định sẽ ngày một khá hơn."