Chương 40

Không Gian Chi Nông Nữ Cẩm Tú Trang Viên

Mộ Dạ Hàn 23-10-2025 09:19:26

Trương Hổ cũng thuộc dạng lì đòn, dù bị đánh đến mức kêu la như quỷ khóc sói tru, hắn vẫn cắn răng không mở miệng xin tha. Vài tên đàn em thấy vậy tính lao vào cứu, nhưng vừa đến gần đã bị Lâm Dũng tung chân đá ngã lăn ra đất từng đứa một. Mạc Nhan đứng bên cạnh xem mà không nhịn được phải vỗ tay tán thưởng. Tuy không tiện tham gia, nàng vẫn âm thầm giúp sức bằng cách đưa mấy ông già, trẻ nhỏ ra xa, tránh bị vạ lây giữa lúc hỗn loạn. Lâm Dũng có vài chiêu khá cứng tay, đủ sức đè bẹp Trương Hổ, nhưng đám người của Lâm Đại thì chỉ được cái khỏe, không hề có kỹ năng đánh nhau. Gặp phải đối thủ đông hơn, bọn họ bắt đầu yếu thế. Mạc Nhan thấy bên này đã có vài người bị đánh ngã, trong lòng sốt ruột. Nếu hôm nay để đám Trương Hổ lấn lướt, sau này kiểu gì chúng cũng quay lại quấy phá không dứt. Nghĩ đến cuộc sống yên ổn về sau, Mạc Nhan không thể ngồi yên nữa. Nàng chạy đến đống củi, rút ra một cây gậy to bằng cổ tay, siết chặt trong tay rồi hô lớn về phía đám người già trẻ đang đứng lo lắng: "Hôm nay mà không dạy cho bọn chúng một trận ra trò, thì phần ăn sau này cũng chẳng tới lượt chúng ta! Cứ ngồi đó chờ chết đói còn hơn hay sao? Chúng ta nhiều người như vậy, lẽ nào lại thua mấy tên vô lại đó?" Những ông già bà cả, đám trẻ con nghe vậy, trong lòng đều sôi sục. Bao nhiêu lần bị cướp mất phần ăn, uất ức chất chồng, giờ như được mở khóa. Căm hờn cũ mới dâng trào, từng ánh mắt đỏ ngầu giận dữ. "Đúng đó! Không thể để bọn khốn đó được nước lấn tới nữa!" "Chúng ta cùng xông lên! Không thể để chúng cướp mất lương thực của mình!" "Đi! Đuổi cổ bọn chúng đi cho khuất mắt!" "... !" Một tiếng hô như hiệu lệnh, tất cả đồng loạt xông lên. Dù là ông già hay trẻ con, ai nấy đều cầm gậy gộc, vọt thẳng tới trước mặt đám người xấu mà phang xuống tới tấp. Trong cơn giận dữ, ai cũng dốc hết sức bình sinh, đánh không tiếc tay. Đám Trương Hổ bị đánh túi bụi, la oai oái, muốn phản kháng nhưng bị hơn hai chục người vây chặt, chẳng kịp trở mình. Chẳng bao lâu sau, cả bọn gần bốn mươi người bị đánh đến mặt mũi tím bầm, kẻ ôm đầu, người lết đất, miệng la mẹ gọi cha, cầu xin tha mạng không thôi. Trương Hổ lúc này bị Lâm Dũng đấm cho đến mức không biết đâu là trời đâu là đất, đầu óc quay cuồng, không còn chút ý chí đấu đá nào nữa. Hắn không ngờ mang theo nhiều người như vậy mà lại bị đánh cho thảm hại đến thế, bò còn không nổi, đừng nói là phản kháng. Nhìn thấy thuộc hạ mình nằm la liệt, Trương Hổ chỉ biết trong lòng lạnh toát – sau trận này, bọn chúng e là cũng chẳng dám theo hắn nữa. Đám Trương Hổ thua tan tác, như chó cụp đuôi rút lui, lúc đến hung hăng bao nhiêu, lúc về lại chật vật bấy nhiêu. Còn bên này, bất kể là Lâm Dũng, Lâm Đại hay những người già trẻ xung quanh, ai nấy đều mừng rỡ khôn xiết. Bởi vì họ biết, sau hôm nay, Trương Hổ sẽ không dám tới quấy rối nữa, còn phần lương thực của họ... sẽ không còn bị cướp trắng như trước. Lâm Dũng lại dẫn người ra giữ trật tự. Ai nấy đều rạng rỡ, bưng bát cháo rau thơm ngào ngạt, ngồi xổm một bên vừa ăn vừa cười. Không gian kia tuy mới chỉ là cấp sơ, ngoài việc linh khí khiến gạo rau có hương vị ngon hơn hẳn thì cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng bát cháo đơn sơ ấy, với những người già và trẻ con đói triền miên mà nói, đã là mỹ vị nhất trên đời. Nhìn họ ăn ngon lành, Mạc Nhan cũng thấy lòng mình được an ủi. Hôm nay nàng mang theo hai đợt lương thực, đến chiều sẽ nấu thêm một lần nữa. Mạc Nhan tin vào nhân phẩm của Lâm Dũng. Bởi nàng còn rất nhiều việc phải làm, không tiện lui tới mỗi ngày, nên đành dặn dò hắn kỹ lưỡng.