Chương 39

Không Gian Chi Nông Nữ Cẩm Tú Trang Viên

Mộ Dạ Hàn 23-10-2025 09:19:24

Thấy nàng không được tự nhiên, Lâm Dũng khẽ hừ lạnh một tiếng. Đám người kia liền cười ngượng ngùng, ai nấy tản ra, đứng nghiêm chỉnh trở lại. Dưới sự dẫn dắt của Lâm Dũng, Mạnh Đại Gia đánh xe tới một khu đất trống trong trại, nơi không có lều bạt, nhưng bếp núc thì đã sẵn sàng. Hai cái nồi lớn đặt sẵn, cạnh đó là một đống củi khô to tướng—tất cả đều là do Lâm Dũng huy động tộc nhân đi nhặt từ hôm qua. Từ nay, nơi đây sẽ là chỗ họ nấu cháo phát cho dân chạy nạn. Khi tấm vải dầu được vén lên, Lâm Đại và mấy người như không tin nổi vào mắt mình, phải dụi mắt mấy lần mới dám chắc. Họ xúc động tột cùng—là gạo trắng! Cả hai sọt đầy ắp gạo trắng tinh! Họ đã ở nơi này một thời gian dài, phần lớn chỉ ăn cháo gạo mốc hoặc cháo gạo lứt. Gạo trắng ngon như thế này, bọn họ chỉ được nếm qua đôi ba lần, vậy mà cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Nay Mạc cô nương lại mang tới nhiều đến thế... Lâm Dũng cũng sững người, hắn đứng đờ ra nhìn đống gạo thật lâu, rồi bất chợt bước tới trước mặt Mạc Nhan, nghiêm túc ôm quyền cúi đầu: "Mạc cô nương, ân tình lớn thế này ta không biết lấy gì đền đáp. Sau này nếu cô nương cần ta giúp gì, dù có chết ta cũng không từ chối!" Mạc Nhan hoảng hốt, vội xua tay: "Ngươi đừng như vậy, đây chỉ là chút lòng thành của ta thôi, không cần hồi báo gì đâu. Nhà ta cũng chẳng khá giả gì, mấy thứ này cũng không có mỗi ngày đâu." Lâm Dũng nghe vậy, chẳng chút nào tỏ vẻ thất vọng: "Chỉ mong Mạc cô nương đừng làm khó bản thân! Ta vẫn nói câu đó, hễ cô nương cần tới ta, dù muôn lần chết cũng không chối từ." Mạc Nhan biết tính hắn đã nói là làm, chẳng còn cách nào khác, đành để mặc hắn. Người đông làm việc nhanh, Mạc Nhan không cần động tay động chân gì, mấy người kia đã lo liệu mọi thứ đâu ra đấy. Lúc này trong nồi đã sôi, mùi thơm của gạo hòa với cải trắng lan tỏa khắp không gian, khiến đám người đang giữ trật tự như Lâm Đại không nhịn được mà hít hà, nuốt nước miếng ừng ực. Ngay lúc ấy, Trương Hổ – từng có xích mích với Lâm Dũng – cũng kéo theo cả chục tên đàn em tới định xin phần canh cháo. Nhưng vừa thấy Lâm Dũng đứng trước bếp lửa, cả người như tỏa ra khí lạnh, Trương Hổ lập tức thấy bụng dưới đau âm ỉ, hậm hực nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi dẫn đàn em bỏ đi với vẻ không cam lòng. Cảnh này bị Lâm Dũng bắt gặp, nhưng thấy Trương Hổ biết điều nên hắn cũng chẳng buồn để tâm. Nào ngờ chưa bao lâu sau, Trương Hổ lại quay lại, lần này còn kéo theo một đám đông tới... "Họ Lâm, hôm nay tao không muốn đánh nhau với ngươi đâu. Biết điều thì mau dắt người cút đi, nếu không, đừng trách tao không nể mặt!" Trương Hổ hất cằm, giọng đầy thách thức. Hắn vốn nghĩ tên họ Lâm này lúc nào cũng cao ngạo, không thèm tranh giành với ai, thế mà giờ cũng kéo người tới chiếm cái lều cháo mới dựng? Hóa ra Trương Hổ nghe tin từ đàn em là trong doanh trại vừa dựng lều cháo mới, Lâm Dũng lại dắt người tới chiếm mất, thế là hắn quyết tâm phải giành lại bằng được, cũng tiện thể dạy cho Lâm Dũng một bài học. Lâm Dũng chỉ liếc Trương Hổ một cái, ánh mắt lạnh tanh, không thèm nhiều lời, tay phải vung lên quát to: "Đánh!" Đám người Lâm Đại vốn đã không ưa gì cái đám kiêu căng hống hách của Trương Hổ, giờ được lệnh, lập tức như đàn chó săn xổ lồng, xông tới định đánh cho chúng không ngóc đầu dậy được, một lần cho chúng biết thế nào là lễ độ. Lâm Dũng cũng không đứng ngoài. Hắn lao lên, túm lấy Trương Hổ đang định lùi lại, không để hắn kịp phản ứng liền quật mạnh xuống đất, rồi siết chặt tay đấm từng cú nặng như búa giáng vào bụng hắn. Mỗi cú đấm phát ra âm thanh nghe đến rợn người, đau đớn mà sảng khoái vô cùng.