Chương 45

Không Gian Chi Nông Nữ Cẩm Tú Trang Viên

Mộ Dạ Hàn 23-10-2025 09:19:38

Không đành lòng nhìn người thân duy nhất từ từ lìa xa, Lý Yến chỉ còn cách nghĩ tới chuyện bán thân. Kết quả là mới có cảnh tượng xảy ra dưới chân cầu lúc nãy. "Nhan tỷ tỷ... ô ô... ta hận bọn họ, ta hận không thể khiến cả nhà bọn họ chết hết cho rồi!" Mạc Nhan khẽ vỗ lưng cô bé, môi mấp máy nhưng chẳng nói được lời an ủi nào. Nghĩ đến cảnh nếu người nhà mình bị kẻ khác hại thảm như thế, dù có phải lên trời xuống đất, nàng cũng tuyệt đối không tha thứ. Người nhà họ Trương thật quá đáng, quá khinh người! Sau khi sắc thuốc xong, Lý Yến cẩn thận từng chút một đút từng ngụm thuốc vào miệng ông. Có lẽ thuốc hiệu nghiệm, chỉ một lúc sau, Lý Trung đã dần tỉnh lại. Thấy Mạc Nhan, ông vô cùng kích động, cố gắng ngồi dậy nhưng bị nàng ngăn lại: "Lý gia gia, ngài đừng vội. Cứ nằm nghỉ thêm chút nữa. Có chuyện gì, chờ về nhà rồi hẵng nói." Lý Trung vốn đã kiệt sức, đành nằm xuống lại. Trên gương mặt hốc hác của ông tràn đầy vẻ áy náy: "Lại... lại làm phiền Mạc cô nương rồi..." Mạc Nhan lắc đầu, dịu dàng nói: "Lý gia gia, hai nhà ta là chỗ hoạn nạn có nhau, ngài đừng khách sáo làm gì. Vì Yến Tử, ngài càng phải ráng giữ gìn sức khỏe." Lý Trung mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu. Thấy cháu gái mình đứng bên vừa khóc vừa cười, ông cũng gắng gượng nở nụ cười: "Cháu ngoan, gia gia không sao rồi, đừng khóc nữa nhé." Hai ông cháu vừa trò chuyện nhỏ nhẹ, Mạc Nhan đã lặng lẽ rời khỏi y quán, ra đầu đường thuê một chiếc xe ngựa. Đường từ y quán về nhà không gần, mà thân thể Lý gia gia lại yếu đến vậy, không thể nào đi bộ nổi. Sau khi thanh toán tiền thuốc và tiền khám bệnh, nàng cùng Lý Yến đỡ ông lên xe ngựa, cả ba cùng trở về nhà. Vừa thấy Lý gia gia và Yến Tử tỷ tỷ về, Hinh Nhi và Trăn Nhi mừng rỡ chạy ra đón. Nghe nói ông bị bệnh cần tĩnh dưỡng, hai đứa bé lập tức trở nên ngoan ngoãn, không dám nói lớn tiếng nữa. Nhà chỉ có hai phòng, hai cái giường. Mạc Nhan đành sắp xếp tạm cho Lý Trung ở trong phòng lớn của cha và em trai. Nàng dự tính buổi chiều sau khi ăn cơm xong sẽ ra chợ mua thêm một cái giường và ít chăn bông để tiện chăm sóc. Lý Trung nằm trên giường, thấy bên đầu giường có bàn viết, giá sách... thì biết đây là phòng của chủ nhà – Mạc Thanh Trạch. Giờ mình lại nằm trên giường nhà người ta, trong lòng không khỏi bất an. "Mạc cô nương, nhà ta đã làm phiền các ngươi quá rồi, chỉ cần cho hai ông cháu ta một chỗ che mưa là được." "Lý gia gia, ngài cứ yên tâm ở lại, lát nữa thêm cái giường là có thể ngủ rồi." Mạc Nhan nhìn là hiểu ngay trong lòng ông cụ đang nghĩ gì. Nhà chỉ có hai phòng ngủ, trong sân thì có một căn chứa đồ nhỏ, nhưng vừa chật vừa tối, hoàn toàn không hợp cho người đang bệnh nằm ở đó. Nàng cũng không nỡ để người ta nằm phòng kho. Phòng chính thì rộng rãi, chỉ cần mua thêm giường, đặt ở phía tây dưới cửa sổ, rồi treo một cái rèm là cũng đủ riêng tư, không ảnh hưởng gì nhiều. Thấy Mạc Nhan kiên quyết như vậy, Lý Trung không nói thêm gì nữa, chỉ thấy trong lòng vừa biết ơn vừa áy náy. Không tự chủ được lại nghĩ tới đứa con gái thất lạc, không biết có gặp được người tốt mà cưu mang không... Nghĩ đến đó, nước mắt liền tuôn không kiềm được. Mạc Nhan và Lý Yến thấy vậy thì hoảng, sợ ông cụ xúc động quá lại ảnh hưởng đến bệnh tình, vội vàng dỗ dành, trấn an một hồi mới khiến ông bình tĩnh lại được. Nhưng Mạc Nhan hiểu, đây cũng chỉ là tạm thời. Một ngày chưa tìm được Lý Tú, ông cụ sẽ không thể thật sự yên lòng. Thấy cũng đã trưa, Mạc Nhan bảo Lý Yến với Trăn Nhi ở lại nói chuyện với Lý Trung cho khuây khỏa, còn mình thì dẫn Hinh Nhi vào bếp chuẩn bị cơm trưa.