Chỉ là, nhân phẩm của bọn họ nhất định phải tốt, ít ra cũng chưa từng ăn hiếp ai bao giờ. Còn chuyện chọn ai, ngày mai nàng sẽ phải tự mình đi một chuyến, lặng lẽ quan sát kỹ càng rồi mới quyết.
Nghĩ ra được cách rồi, tảng đá đè nặng trong lòng Mạc Nhan cuối cùng cũng buông xuống, chẳng bao lâu sau, nàng chìm vào giấc mộng ngọt lành giữa màn đêm tĩnh lặng.
Sáng sớm hôm sau, sau khi tiễn Mạc Thanh Trạch đi, Mạc Nhan lo trưa nay không kịp về nấu cơm nên tranh thủ làm sẵn mấy cái bánh áp chảo. Nàng còn dặn kỹ Hinh Nhi với Trăn Nhi rằng nếu đói thì hâm nóng phần canh gà còn lại từ tối qua, ăn kèm với bánh cho chắc bụng. Cẩn thận dặn dò vài câu xong xuôi, nàng mới yên tâm khóa cửa rồi lên đường.
Trùng hợp làm sao, hôm nay nàng lại gặp đúng ông lão đánh xe hôm qua.
"Cô nương, sao hôm nay lại đi về phía đó nữa vậy?"
Thấy Mạc Nhan, Mạnh Đại Gia tỏ vẻ thắc mắc. Hôm qua ông còn tưởng nàng chỉ tò mò ghé ngang xem cho biết, ai ngờ hôm nay lại đi tiếp. Thế thì không khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Dù sao cũng là hai ngày liên tiếp gặp nhau, xem như có duyên, Mạc Nhan nhìn vẻ mặt thật thà chất phác của Mạnh Đại Gia, trong lòng chợt nảy ra một ý, bèn không giấu giếm:
"Hôm qua thấy mấy người kia khổ quá, ta muốn xem có cách nào giúp được không."
Nghe nàng nói vậy, Mạnh Đại Gia có phần bất ngờ, từ đầu đến chân đánh giá nàng một lượt. Ông thật không ngờ nàng lại đi vì lý do đó. Nhưng nhìn cách nàng ăn mặc, rõ ràng không phải con nhà giàu có... Chuyện này...
Thấy ông có vẻ nghi ngờ, Mạc Nhan đành bịa thêm một chuyện cho tròn:
"Ta có người thân ở xa, nhà vốn sống bằng nghề trồng rau bán ngoài chợ. Gần đây trong nhà có người lớn mất, cả nhà phải về quê chịu tang, nên nhờ nhà ta giúp trông nom ruộng rau, nhưng cha ta lại bận không rảnh, trong nhà thì không có ai phụ. Ban đầu cũng tính để rau héo ngoài đồng, nhưng nghĩ đến bắc giao còn bao nhiêu người đang đói, đem cho họ lót dạ cũng tốt hơn là bỏ phí."
Nghe vậy, Mạnh Đại Gia vỗ đùi cái đét:
"Trời đất, đúng là cách hay! Cô nương đúng là người tốt, sau này nhất định sẽ được trời thương mà gặp phúc lớn!"
Mạc Nhan nghe mà đỏ mặt, nàng đã có không gian, lại còn trọng sinh, đã là phúc lớn lắm rồi, đâu dám mong gì thêm nữa...
Trong doanh trại dân chạy nạn, giữa đường lớn, một đại hán thân hình lực lưỡng đang đứng chắn đường, khiến cả chục người phải e dè, không dám tiến lên.
"Họ Lâm, ngươi nhất quyết muốn đối đầu với lão tử à?"
Trương Hổ nghiến răng ken két, mắt tóe lửa nhìn đối thủ không đội trời chung, chỉ hận không thể xông lên tẩn cho hắn một trận ra trò.
Trương Hổ đứng phía sau, mười mấy tên đàn em đi theo hắn cũng phải e dè, mắt không rời khỏi người đàn ông họ Lâm kia.
Tình hình căng như dây đàn, chỉ chạm nhẹ là nổ!
Lâm Dũng mặt không đổi sắc nhìn đám Trương Hổ đang ra vẻ oai phong, giọng buông ra lại tức đến nghẹn họng:
"Mấy cái dạng như tụi bay, chỉ giỏi bắt nạt ông già bà cả với con nít thôi. Có gan thì nhào vô, lão tử chơi tới bến, ai thua thì làm cháu nội!"
Đám Trương Hổ nghe xong, mắt tóe lửa, tức đến đỏ mặt phồng mũi.
"Họ Lâm, đừng lo chuyện bao đồng! Đừng tưởng có tí võ mèo cào là lão tử sợ ngươi!"
Nói thật thì, lần này đúng là Lâm Dũng "lo chuyện bao đồng".
Trại tị nạn thiếu ăn thiếu uống, vì giành miếng ăn, Trương Hổ gom đám lâu la chuyên đi cướp đồ của người khác. Có lần đụng trúng người trong tộc Lâm Dũng, bị hắn dẫn người ra xử cho một trận nhớ đời, từ đó không dám bén mảng đến nữa.
Về sau, dù thấy tụi Trương Hổ cướp bóc người khác, Lâm Dũng cũng không can thiệp. Nhưng lần này, tụi kia lại dám giành cơm của một đứa bé mới một tuổi, còn đánh ông nội đứa nhỏ đến phun máu, Lâm Dũng thật sự chịu hết nổi, liền ra tay.