Chương 46

Không Gian Chi Nông Nữ Cẩm Tú Trang Viên

Mộ Dạ Hàn 23-10-2025 09:19:40

Nghĩ đến việc ông cháu Lý gia lang thang hơn nửa tháng, chắc bụng dạ cũng yếu lắm rồi, Mạc Nhan định nấu món dễ tiêu – mì nước mềm với bánh bắp. Canh gà hầm tối qua còn dư nửa nồi, nàng sợ để qua đêm sẽ hỏng nên đã treo vào giếng làm mát. Giờ vừa đúng lúc đem ra nấu lại dùng làm nước mì. Nàng đổ lượng bột mì vừa đủ cho bốn người vào thau sành, thêm nước rồi dùng đũa khuấy đều, để sang một bên cho bột nghỉ. Sau đó lại lấy bột bắp ra, trộn thêm ít bột mì và nước cho dẻo, rồi nặn thành từng miếng bánh dẹt mỏng. Lúc này bột mì cũng đã sẵn sàng, Mạc Nhan đổ phần canh gà vào nồi, bảo Hinh Nhi nhóm bếp. Chờ nồi nóng lên thì bắt đầu nướng bánh bắp. Một mặt bánh vừa vàng thì nồi canh cũng sôi. Nàng nhanh tay cho mì vào nồi, khuấy đều rồi đậy nắp lại. Đợi mì chín thì bánh bắp cũng vừa nướng xong. Mạc Nhan còn xào thêm một chén thịt bằm với tương do chính tay nàng làm, trộn thêm một đĩa cà chua ngào đường cho dễ ăn. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, nàng cùng Lý Yến đỡ Lý Trung xuống giường, để ông ngồi ăn cùng cả nhà. Dù chỉ là bữa cơm đơn giản, nhưng Lý Trung sống từng tuổi này, biết bao nếm trải đời người, nhìn là biết ngay Mạc Nhan thật lòng thật dạ chăm sóc. Trong lòng ông vừa cảm động đến nghẹn ngào, vừa trách bản thân bất lực, để cháu gái phải phiền lụy người ta nhiều đến thế. Mì nước và bánh bắp đều lấy từ nguyên liệu trong không gian của nàng, lại thêm tay nghề nấu nướng khéo léo của Mạc Nhan, hương vị khỏi phải nói cũng biết là ngon tuyệt. Lý Trung vốn ăn uống chẳng bao nhiêu, vậy mà ăn rồi lại thấy đói thêm, nếu không phải biết bụng mình yếu, không dám ăn quá nhiều, chắc đã làm thêm được hai chén nữa. Lý Yến cũng vậy, phải đến khi gia gia lên tiếng nhắc mới chịu buông đũa, trong lòng vẫn còn lưu luyến. Thấy Lý gia gia ăn uống được, Mạc Nhan cũng yên tâm hơn nhiều. Chỉ cần ăn được, nàng tin nếu chịu trò chuyện, chịu mở lòng, thì việc hồi phục chỉ là chuyện sớm muộn. Ăn xong, đỡ ông cụ nằm nghỉ, Lý Yến vội giành rửa bát, dọn dẹp nhà cửa. Mạc Nhan hiểu rõ, nếu không cho nàng làm gì đó, nàng sẽ càng thêm áy náy, nên cũng không ngăn. Bảo hai đứa nhỏ ở lại trò chuyện với Lý Trung cho ông vui, còn mình thì quay về phòng lấy tiền, chuẩn bị ra chợ mua giường và chăn bông. Thời này, giường toàn làm bằng gỗ đặc, được quét dầu trẩu chống nước chống mối mọt, rất bền chắc. Vì là mua cho phụ thân và đệ đệ nằm, Mạc Nhan không chọn loại đắt tiền, chỉ bỏ ra một lượng bạc mua chiếc giường to, đơn giản mà chắc chắn. Tiệm trong thành có dịch vụ giao hàng tận nơi, nàng để lại địa chỉ rồi đi mua chăn bông. Giờ đã sang thu, trời ngày một lạnh hơn, chăn bông cũng lên giá. Trước kia một bộ chăn mới chỉ khoảng tám trăm rưỡi văn, giờ đã lên tới một lượng bạc. Sau một hồi kỳ kèo mặc cả, lại nhờ từng là khách quen, cuối cùng nàng mua được hai bộ chăn với giá 950 văn. Tiểu nhị nhận ra là người quen, liền vui vẻ đồng ý mang hàng tới tận nhà. Sờ lại túi tiền chỉ còn vài đồng lẻ, Mạc Nhan thở dài. Gần nửa tháng bán trứng mới kiếm được hơn hai lượng bạc, giờ coi như tiêu gần sạch. May mà mỗi ngày vẫn có thêm chút thu vào, nàng cũng không quá lo lắng. Tiện đường, nàng ghé tiệm vải mua một cuộn vải thô về may rèm. Xài hết sạch tiền đồng mang theo, nàng ôm cuộn vải, vừa mệt nhưng trong lòng lại thấy hài lòng, rồi vui vẻ quay về nhà. Tối đến, khi Mạc Thanh Trạch trở về, nghe chuyện gia cảnh bất hạnh của nhà họ Lý thì cũng xúc động không thôi. Biết Mạc Nhan đưa người ta về nhà, hắn chẳng những không phản đối mà còn khen nàng làm đúng, sắc mặt cũng không chút khó chịu hay miễn cưỡng.