Lâm Dũng chẳng nói nhiều, chỉ bảo nàng cứ yên tâm, hắn nhất định sẽ trông nom nơi này cho thật tốt, không để ai đến quấy phá.
Tối đến, đợi người nhà đã ngủ yên, Mạc Nhan mới vào không gian, tính chuẩn bị giống khoai tây và khoai lang đỏ. Nàng cố ý lên đài bích ngọc xem xét hạt châu, vốn nghĩ sẽ xuất hiện thêm một vệt hồng văn, ai ngờ ngay cả sợi chỉ đỏ cũng chẳng thấy đâu. Trong lòng nàng có phần buồn bực, bảo không thất vọng thì là nói dối.
Tuy rất mong không gian sớm được thăng cấp, nhưng chuyện này không thể cưỡng cầu. Buồn bực một hồi, nàng cũng gác chuyện ấy sang một bên.
Những ngày sau đó, ngày nào Mạc Nhan cũng chuẩn bị sẵn lương thực đúng giờ để Mạnh Đại Gia chở đến. Ngoài rau củ và lương thực chính là khoai tây và khoai lang đỏ, nàng còn lén bỏ thêm một sọt trứng gà, bất chấp ánh mắt không tán đồng của Mạnh Đại Gia. Nàng chỉ nói đó là để cho mấy đứa nhỏ và phụ nữ đang cho con bú ăn, Mạnh Đại Gia thở dài, cuối cùng cũng chẳng nói thêm gì.
Còn Lâm Dũng và đám đàn ông khi nhìn thấy sọt trứng gà đầy ụ thì đều khóc như con nít. Nghe Mạnh Đại Gia kể lại, Mạc Nhan vừa buồn cười vừa bất lực – nàng thật sự đâu có làm gì nhiều đâu chứ!
Thấm thoắt đã nửa tháng trôi qua.
Mạc Nhan mỗi ngày đều sắp xếp thời gian chặt chẽ. Ngoài việc nhà và xử lý trong không gian, thời gian còn lại nàng dốc lòng dạy dỗ hai đứa em.
Hinh Nhi năm nay đã chín tuổi, ở thời đại này cũng đã là cô bé dậy thì, không thể để cái gì cũng không biết. Nghe nói Hinh Nhi muốn học nữ công, Mạc Nhan liền dành tâm huyết dạy dỗ. Con bé rất thông minh, chỉ nửa tháng đã may được một chiếc túi tiền đơn giản coi cũng ra hình ra dạng. Nó làm một cái cho bản thân, rồi bảo chờ tay nghề khá hơn sẽ làm cho từng người trong nhà một cái.
Trăn Nhi mới sáu tuổi, đúng độ tuổi não bộ phát triển mạnh nhất, trí nhớ rất tốt. Giờ nó đã nhận biết hơn hai trăm chữ. Mạc Nhan thường kể cho nó những chuyện cổ tích vỡ lòng từ kiếp trước, để nó tự ngẫm nghĩ. Dù là khả năng học hay khả năng hiểu, đều khiến nàng – người tỷ tỷ này – phải ngạc nhiên và đôi phần xấu hổ.
Ngoài ra, mỗi ngày Mạc Nhan còn phải mang trứng gà lên tiệm tạp hóa đầu phố để giao hàng.
Gà nuôi trong không gian lớn hơn hẳn gà ngoài, trứng đẻ ra cũng to hơn một vòng, lại càng thơm ngon.
Sau vài lần thu mua, ông chủ tiệm tạp hóa nghe khách khen trứng này ăn ngon đặc biệt liền chú ý. Đợi Mạc Nhan mang hàng tới lần nữa, ông ta liền chủ động bàn bạc rồi ký luôn hợp đồng cung cấp lâu dài với nàng.
Ban đầu ông chủ hy vọng mỗi ngày Mạc Nhan có thể giao 300 quả, nhưng khi ấy 30 con gà nàng mới mua còn chưa đẻ, bên phía Lâm Dũng mỗi ngày cũng cần 150 quả, mà trứng tích trữ chỉ có hơn hai ngàn quả. Sợ không cung đủ, nàng đành chỉ nhận giao 150 quả mỗi ngày.
Dù hơi tiếc vì số lượng ít, nhưng nghe Mạc Nhan nói nửa tháng sau có thể tăng lên 300 quả, ông chủ cũng sảng khoái đồng ý.
Một quả trứng gà bán được một văn, mỗi ngày chỉ bán 150 quả, nhưng nửa tháng cũng gom được hơn hai lượng bạc. Tiền kiếm nhẹ nhàng, tuy không nhiều lắm nhưng không cần dầm mưa dãi nắng bày hàng rao bán, số lượng lại ổn định, Mạc Nhan thấy như vậy đã là rất tốt.
Quả nhiên, mới hai ngày trước, trong số 30 con gà đã có 22 con mái bắt đầu đẻ trứng. Giờ mỗi ngày nàng đã giao đủ 300 quả, nhưng tiệm tạp hóa vẫn không đủ bán. Ông chủ lại muốn tăng số lượng, nhưng vì cẩn thận, Mạc Nhan vẫn chưa đồng ý.
Cuộc sống hiện giờ, ăn no mặc ấm, thanh thản nhẹ nhàng – đó gần như là ước mơ cả đời của Mạc Nhan. Nhưng nàng hiểu rõ, ngày tháng yên ổn thế này không thể kéo dài mãi.